Editor: Vện
Phượng Chiếu Kỳ đưa bạc cho Tiêu Ngự, lại gọi Như Mặc sai tiểu nha đầu đi báo cho Phượng Chiếu Tình, nói là cậu không trả giúp sáu nghìn lượng bạc kia được, Phượng tam phu nhân tự nghĩ cách đi.
Tiểu nha đầu sáu, bảy tuổi cầm mười đồng tiền vui vẻ nhảy nhót đến Lạc Phân viện.
Được nửa đường thì gặp một tỳ nữ gọi nàng lại, tiểu nha đầu chạy tới, ngoan ngoãn nói, “Bách Linh tỷ tỷ khỏe.”
Bách Linh cười híp mắt, “Ngoan quá. Đang đi đâu đó”
“Giúp Đại thiếu gia truyền lời cho Ngũ tiểu thư ạ.”
Bách Linh sờ đầu nàng, “Thì ra là vậy. Vừa lúc ta cũng có việc tìm Ngũ tiểu thư, để ta giúp ngươi truyền lời luôn.”
“Nhưng mà…” Tiểu nha đầu hơi do dự, Bách Linh lấy trong túi ra mấy viên đường thả vào tay nàng, “Cầm mà ăn. Yên tâm đi, nếu Ngũ tiểu thư có ban thưởng gì nhất định sẽ chia cho ngươi.”
Tiểu nha đầu mặt mày hớn hở cầm mấy viên đường, thuật lại dặn dò của Phượng Chiếu Kỳ cho Bách Linh nghe, còn nói thêm, “Đại thiếu gia nói nhất định phải truyền tin đó.”
Bách Linh nhìn tiểu nha đầu nhún nhảy đi xa rồi mới cười ha ha, quay trở lại Thanh Vân các.
“Tiểu thư, đã làm xong.” Bách Linh phấn khởi báo cáo với Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự tùy tiện gật đầu, bốc một miếng tráng miệng ném vào mồm, mắt không rời quyển sách trên tay. Trên bìa sách là mấy chữ “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, chính là tên quyển sách hôm đó Tần tiểu đại phu giải thích phương pháp cấp cứu.
Cơ sở của Tiêu Ngự toàn học theo hệ thống Tây y, không ngờ lại được nghiên cứu Đông y sau khi đến thế giới này. Tuy hắn bị nhốt ở hậu viện, học rồi không biết có dùng được không, đâu phải ngày nào cũng có một Lý nhị thiếu gia rớt xuống nước trước mặt hắn đâu. Tại ngày đó hứng thú với nội dung Tần tiểu đại phu nói nên bác sĩ Tiêu mới rục rịch lòng hiếu học.
Bách Linh vẫn còn kích động vì vừa gài bẫy người ta, thấy Tiêu Ngự không phản ứng gì thì nhụt chí.
Ngẫm lại, tiểu thư lúc trước không chủ động làm gì Tam phu nhân, lúc bị chèn ép đến đường cùng mới chịu phản kích một lần. Lần này là cố ý ngáng chân luôn. Tuy Bách Linh thấy rất thích thú, nhưng nàng cảm thấy tác phong này không giống tiểu thư nhà mình chút nào.
“Tiểu thư, tại sao phải làm như vậy” Bách Linh khó giấu được hiếu kỳ.
Tiêu Ngự lật qua một trang, nhìn Bách Linh cười, “Ai bảo nàng xớ rớ đến đệ đệ ta, chỉ là cho nàng một bài học nhỏ thôi.”
Bách Linh không nghĩ là vì Phượng Chiếu Kỳ, ngạc nhiên nói, “Tiểu thư thương Đại thiếu gia quá ha.”
Nhắc đến chuyện đó, bác sĩ Tiêu cũng bất đắc dĩ, “Ta cũng không kiểm soát được…”
—o0o—
Đảo mắt đã sắp đến kỳ hạn mười ngày, thân thể Phượng Chiếu Tình dần khỏe lại, ngày nào cũng dành thời gian ở chỗ Tam lão phu nhân.
Tam lão phu nhân rất yêu thích chắt nữ thông minh cẩn thận này, Phượng Chiếu Tình lại rất biết ăn nói, dỗ cho Tam lão phu nhân tâm tình sung sướиɠ, vứt luôn chuyện Trịnh thị bị Đại lão thái gia răn dạy lúc trước.
Trong mắt Tam lão phu nhân, nếu tương lai họ lại nuôi ra được một phu nhân quyền quý như Phượng Vân Ninh, thì người đó tất nhiên là đứa chắt nữ này.
Hôm đó, Phượng Chiếu Tình đang vui vẻ chuyện trò với Tam lão phu nhân, đại nha hoàn Bảo Châu của Tam lão phu nhân vén rèm vào báo, “Lão thái gia và Đại thiếu gia đến.”
Tam lão thái gia dẫn Phượng Chiếu Kỳ đi vào.
Phượng Chiếu Tình liền đứng dậy hành lễ với họ, Phượng Chiếu Kỳ cười nói, “Ngũ muội không cần đa lễ. Thân thể muội đã khỏe chưa Mẫu thân có cho ta mang theo nhiều dược liệu quý nhưng ta không dùng. Ta đã sai Như Mặc đưa đến chỗ Ngũ muội một ít.”
Phượng Chiếu Tình cảm kích nói, “Đa tạ Đại ca quan tâm, Tình Nhi đã khỏe hẳn. Những dược liệu kia là tấm lòng của Đại bá mẫu, Đại ca nên giữ thì tốt hơn.”
Tam lão phu nhân cũng cười, “Con đi xa mẹ lo lắng. Chiếu Kỳ lần đầu xa nhà, mẫu thân lo cũng phải thôi. Coi như con không cần nhưng cũng phải giữ lại, để mẫu thân biết con tùy tiện đưa cho người khác chẳng phải chọc giận nàng sao.”
Phượng Chiếu Kỳ cười cười, cũng không kiên trì nữa.
Tam lão thái gia không hứng thú với câu chuyện của bọn họ, chỉ nghiêm mặt ngồi một bên, lúc này mới mở miệng, “Ngũ nha đầu, từ hôm đó mẫu thân con nói không khỏe nên không muốn ra ngoài gặp ai. Ta hỏi con, chuyện tiền bạc chuẩn bị đến đâu rồi Sắp đến kỳ hạn mười này rồi, nếu không chịu trả tiền cho Ngọc nha đầu, đừng trách ta không nể mặt.”
Mặt Phượng Chiếu Tình cứng đờ, cười gượng nhìn Phượng Chiếu Kỳ.
Phượng Chiếu Kỳ nói, “Tằng tổ phụ chớ vội, Đại tỷ không đòi tiền ngay đâu.” Sáu nghìn lượng cậu đưa đâu thể mới xài mà hết liền được.
Phượng Chiếu Tình thấy cậu nói đỡ cho mình, liền nở nụ cười dịu dàng.
Có điều, tại sao Phượng Chiếu Kỳ không nói thẳng chuyện cậu sẽ trả tiền thay với Tam lão thái gia Vậy thì Tam lão thái gia mới không ép mẫu thân nàng nữa.
Phượng Chiếu Tình khó hiểu nhíu mày.
Không phải nàng không dám nói chuyện Phượng Chiếu Kỳ trả tiền thay, nhưng Phượng Chiếu Kỳ đang có mặt nên nàng không thể mở lời. Nếu không có Phượng Chiếu Kỳ ở đây, nàng có thể tự nhiên đổ hết mọi chuyện lên đầu Phượng Chiếu Kỳ, nói tất cả đều là chủ ý của Phượng Chiếu Kỳ, là cậu quan tâm Trịnh thị, không muốn thấy Trịnh thị bị Phượng Chiếu Ngọc ép đến mức đó nên mới trả nợ thay nàng.
Hiện tại không chỉ có mặt Phượng Chiếu Kỳ mà còn có Tam lão thái gia. Nàng tuyệt không thể nói Phượng Chiếu Kỳ tự ý chủ trương. Ngày đó, rõ ràng chính nàng đã nhờ vả Phượng Chiếu Kỳ, Phượng Chiếu Kỳ chỉ là không đề phòng các nàng chứ không hề ngốc, nếu cậu biết rõ mọi chuyện chẳng phải sẽ xa lánh các nàng sao Còn nữa, chẳng may Tam lão thái gia tức giận đổi chủ nợ thành Phượng Chiếu Kỳ, bắt Trịnh thị trả tiền cho Phượng Chiếu Kỳ thì toi.
Phượng Chiếu Tình âm thầm suy tính, Tam lão thái gia vẫn nghiêm mặt, “Nói vậy sao được. Không lẽ thấy chủ nợ có tiền thì người nợ có thể không trả sao Thiên hạ nào có đạo lý này. Ngũ nha đầu, con về nói với Trịnh thị chớ xem lời ta như gió thoảng bên tai. Mới có mấy ngày không quản mà hậu viện đã có người coi trời bằng vung, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Vẻ mặt Phượng Chiếu Tình đầy lúng túng, Tam lão phu nhân không vui hừ lạnh, “Ông đang bất mãn ta đó hả! Ta quản lý hậu viện nhiều năm như vậy, sao lại không biết ai coi trời bằng vung Vị đại ca kia của ông nhúng tay vào cũng thôi đi, ông cũng theo hắn khuấy đảo mọi chuyện, không thể để tỷ muội chúng ta yên ổn sống qua ngày được sao!”
“Bà đừng có muốn nói gì thì nói!” Tam lão thái gia tức giận, gõ gậy liên tục, “Bà vốn nào có hồ đồ, chẳng lẽ không biết Ngọc nha đầu bị Trịnh thị đối xử không bằng người hầu sao! Mà đâu phải chỉ một hai ngày, là mười mấy năm! Cái gì mà yên ổn sống qua ngày Rõ ràng là dối trá!”
Tam lão phu nhân cũng không sợ Tam lão thái gia, trừng mắt lên tính cãi lại. Phượng Chiếu Tình vội vàng khuyên, “Tằng tổ mẫu, tằng tổ phụ, đều do Tình Nhi không tốt, hai người đừng tức giận mà.”
“Không liên quan đến con.” Tam lão phu nhân kéo tay Phượng Chiếu Tình, “Con là đứa trẻ ngoan, tằng tổ mẫu thấy hết. Đâu phải con làm mưa làm gió, ai không để ta yên ổn sống qua ngày ta đều biết rõ.”
Tam lão thái gia đã phát hiện bạc của Phượng Chiếu Ngọc bị vét không còn một xu, liền dẫn binh hỏi tội, mà thái độ của Tam lão phu nhân càng khích ông điên hơn.
“Ta mặc kệ, thiếu nợ trả tiền là là đạo lý hiển nhiên! Ta xem ai dám trái lời!” Tam lão thái gia quắc mắt, nghĩ đến lỡ bị Đại lão thái gia biết không đòi được mấy nghìn lượng kia, không biết ông sẽ bị đại ca răn dạy thế nào, Tam lão thái gia thấp thỏm trong lòng.
Phượng Chiếu Tình khẽ nhíu mày, lại nhìn Phượng Chiếu Kỳ, chỉ thấy cậu ra sức khuyên nhủ hai ông bà lão, không nhắc một chữ đến chuyện trả tiền thay.
Phượng Chiếu Tình tức tối mà không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Niệm Lộ đứng sau lưng. Niệm Lộ hiểu ý, vội bước lên quỳ xuống đất, dập đầu nói, “Xin lão thái gia bớt giận. Chúng con đâu có ý khất nợ, thật ra là có nội tình. Tiền đã trả lại trướng phòng rồi, lão thái gia kiểm tra sẽ rõ.”
Tam lão thái gia nhìn Niệm Lộ, cau mày hỏi, “Trả lúc nào Rốt cuộc là sao”
Phượng Chiếu Tình thấy ông không nhắc lại chuyện nợ nần, trong lòng thở phào một cái. Nhưng là… phải để Niệm Lộ lên tiếng, vậy là bị lép vế rồi. Chỉ trách Phượng Chiếu Kỳ kín miệng như hồ lô, chỉ đứng đó khuyên can.
“Trả là tốt rồi. Tằng tổ phụ đừng nóng nữa.” Phượng Chiếu Kỳ vuốt giận.
Trong lòng Tam lão thái gia vẫn còn nghi ngờ. Trước khi đến đây ông đã tìm tổng quản tra xét trướng phòng một lần rồi, rõ ràng đâu có xu nào, sao nha đầu này luôn miệng nói trả tiền rồi
“Rõ ràng mấy ngày nay Trịnh thị đâu có ra khỏi cửa, làm sao nộp tiền” Tam lão thái gia cau mày, “Các ngươi đừng nói dối ta.”
Niệm Lộ tiếp tục dập đầu, “Nô tỳ không dám, đã trả lại thật mà. Đúng rồi… là Đại thiếu gia không thể nhìn phu nhân và tiểu thư bị dồn ép quá mức nên đã trả tiền thay phu nhân rồi.”
Phượng Chiếu Kỳ kinh ngạc nhìn Niệm Lộ, mặt hiện nghi hoặc, không chờ cậu mở miệng, Tam lão thái gia đã trầm mặt khiển trách, “Ăn nói linh tinh! Chiếu Kỳ với Đại tiểu thư là tỷ đệ ruột thịt, sao lại để nó trả tiền được! Các ngươi nợ tiền Ngọc nha đầu có khác nào thiếu nợ Chiếu Kỳ Làm gì có đạo lý chủ nợ tự trả tiền cho mình!”
Phượng Chiếu Kỳ đứng bên cạnh đột nhiên nhớ lại câu ngày đó tỷ tỷ đã nói, “Tiền của ta khác gì tiền của ngươi”, ngẫm lại thấy chẳng khác gì câu của Tam lão thái gia. Nhưng mà Tam lão thái gia nói lời này chính nghĩa hùng hồn, còn sao tỷ tỷ cậu cũng nói giống vậy mà nghe thấy… vô lại gì đâu.
Phượng Chiếu Kỳ vẫn đang xuất thần nên đâu thấy được ánh mắt u oán của Phượng Chiếu Tình.
Phượng Chiếu Tình thấy Phượng Chiếu Kỳ vẫn không lên tiếng, thầm vò khăn, chỉ có thể tự mở miệng, “Xin tằng tổ phụ bớt giận, Tình Nhi cũng nghĩ như vậy. Chỉ là hôm đó Tình Nhi bệnh đến đầu óc mơ hồ nên không ngăn cản Đại ca. Lúc Tình Nhi tìm Đại ca nói rõ thì Đại ca đã lấy bạc trả rồi. Mấy ngày nay Tình Nhi cũng đang khó xử…”
“Con khó xử cái gì Nếu Chiếu Kỳ đã trả tiền cho Ngọc nha đầu thì các con trả lại cho Chiếu Kỳ đi. Cũng như nhau thôi.” Tam lão thái gia khoát tay nói.
Mặt Phượng Chiếu Tình cứng đờ. Tằng tổ phụ xưa nay nóng nảy, đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thèm nghe ý kiến người khác nên nếu muốn từ từ lật ngược tình thế thì không áp dụng được với Tam lão thái gia.
“Không cần, Tam thẩm khỏi cần trả tiền cho ta.” Phượng Chiếu Kỳ cuối cùng cũng về lại trái đất, vừa lên tiếng liền khiến Phượng Chiếu Tình mừng rỡ.
Vậy là tốt quá rồi, Phượng Chiếu Kỳ giải thích cặn kẽ với Tam lão thái gia thì các nàng mới thoát khỏi món nợ này được.
Lại nghe Phượng Chiếu Kỳ nói tiếp, “Ta không có trả tiền thay Tam thẩm.”
Khóe miệng Phượng Chiếu Tình vừa nhếch lên lập tức cứng ngắc.
Cậu vừa mới nói gì!
“Vậy nên không cần đưa ta, trực tiếp trả cho Đại tỷ là được.” Phượng Chiếu Kỳ nói.
Phượng Chiếu Tình không dám tin nhìn cậu, Niệm Lộ vội nói, “Nhưng mà rõ ràng Đại thiếu gia cầm sáu nghìn lượng đến cho Đại tiểu thư mà…”
Phượng Chiếu Kỳ hơi ngại ngùng, “Đó là tiền ta cho riêng Đại tỷ chứ không phải trả nợ thay Tam thẩm. Ta đã bảo Như Mặc báo rồi mà, hắn không truyền tin sao” Phượng Chiếu Kỳ hơi nghi ngờ, cũng hơi áy này nhìn Phượng Chiếu Tình.
Khóe mắt Phượng Chiếu Tình giật giật, môi run run mất tự nhiên nhưng vẫn gượng cười nói với Phượng Chiếu Kỳ, “Tình Nhi không thấy ai đến báo hết, chắc là người hầu chậm trễ.”
“Cái tên Như Mặc này, ngày càng không đáng tin!” Phượng Chiếu Kỳ cau mày.
“Đại ca đừng để ý, cũng không phải chuyện gì lớn…” Phượng Chiếu Tình miễn cưỡng cười cho qua, bàn tay trong tay áo sắp bị bấu đến bật máu.
Tam lão thái gia đã nghe ra mấu chốt, hừ lạnh, “Chẳng trách, chẳng trách cứ cho là đã trả được nợ, hóa ra là thấy Chiếu Kỳ cho tiền Ngọc nha đầu liền cho là nó trả tiền thay các ngươi Thật buồn cười, nó cho tiền tỷ tỷ liên quan quái gì đến các ngươi Ai cho các ngươi tự cho mình là đúng thế hả Chiếu Kỳ có phải ruột thịt gì với các ngươi chứ Đúng là không biết trái phải.”
Mặt Phượng Chiếu Tình trắng bệch, thân thể mảnh mai lung lay, Niệm Lộ vội đứng lên đỡ nàng.
Tam lão thái gia nói tiếp, “Toàn là đặt chuyện, ta vừa tra xét trướng phòng, rõ ràng bạc của Ngọc nha đầu chẳng còn một xu, các ngươi lại dám luôn miệng nói đã trả tiền rồi.” Không nhịn được bật dậy, “Đừng giở thói khôn lỏi. Các ngươi đi nói với Trịnh thị, cứ núp trong viện tử đi, đến ngày mà không chịu trả tiền thì đừng trách Phượng gia chúng ta không nhân từ!” Nói xong liền vén rèm ra ngoài. Phượng Chiếu Kỳ vốn đến thỉnh an Tam lão phu nhân, giờ thấy sắc mặt Tam lão phu nhân và Phượng Chiếu Tình không được tốt nên không ở lại lâu, cũng cáo từ rời đi.
—o0o—
Xoảng!
Có tiếng ầm ĩ từ trong sương phòng Lạc Phân viện, Trịnh thị ném cái tách trong tay xuống đất mà vẫn chưa hết giận, hận đỏ mắt nói, “Không phải nói hay lắm sao, Phượng Chiếu Kỳ đã làm gì, lấy tiền cho tiểu tiện nhân đó chứ không nộp vào trướng phòng sao! Đúng là việc tốt không dư bại sự có thừa!”
“Mẫu thân nhỏ giọng chút.” Phượng Chiếu Tình xoa lông mày, bất đắc dĩ nói, “Đại ca rất có thể diện trước Đại bá phụ, hắn không phải Đại tỷ đâu, nếu bị người khác nghe được thì rắc rối lớn đó.”
Trịnh thị nóng nảy đi lòng vòng, “Vậy giờ phải làm sao đây! Chỉ còn chưa đến ba ngày, sáu nghìn lượng, ta lấy đâu ra sáu nghìn lượng cho tiểu tiện nhân kia!”
Phượng Chiếu Tình có khôn ngoan cũng chỉ là một thiếu nữ ở hậu viện, nàng có thể dùng thủ đoạn lừa gạt, nhưng Phượng Chiếu Kỳ lại không làm theo. Chuyện trả tiền này, nàng thật sự hết cách rồi.
Không chờ nàng an ủi Trịnh thị, màn cửa bị hất lên, Phượng tam lão gia bước vào, lại giẫm phải mảnh tách trà vỡ.
“Phụ nhân ngu xuẩn này lại gây chuyện gì nữa đây” Phượng tam lão gia đá văng mảnh sứ, trầm mặt bước tới, móc trong tay áo một xấp ngân phiếu đưa cho Trịnh thị.
“Cầm!”
“Cái gì đây” Trịnh thị nghi hoặc nhận lấy, nhìn thì thấy là ngân phiếu ba nghìn lượng.
Nàng chưa kịp vui mừng, Phượng tam lão gia nói tiếp, “Ta lấy một ít trang sức trong của hồi môn của bà đổi được ba nghìn lượng. Trang sức của Tình Nhi và Điềm Nhi mấy năm nay cũng nhiều quá rồi, bà mau lựa mấy thứ đáng giá đi đổi đi, nhanh nhanh để gom cho đủ tiền.”
“Cái gì!” Trịnh thị vừa nghe liền giận đến tối mắt, hét một tiếng rồi nhào vào đánh Phượng tam lão gia, “Ông dựa vào đâu mà bán của hồi môn của ta Ông dựa vào đâu mà bán trang sức của ta hả! Ta liều mạng với ông!”
“Điên rồi, mụ điên này!” Phượng tam lão gia luống cuống gỡ Trịnh thị ra, “Nếu không phải bà chậm chạp thì tổ phụ đâu có lôi ta ra khiển trách. Bà muốn kéo thì cứ kéo, kéo cho qua kỳ hạn mười ngày rồi ôm đồ cầm hưu thư cút khỏi Phượng phủ đi!” Nói xong thì chật vật hất rèm ra ngoài.
Trịnh thị ngồi bệt dưới đất, tức tối gào khóc.
Phượng Chiếu Tình cũng buồn bực, không cách nào an ủi Trịnh thị được.
Cuối cùng Trịnh thị cũng không dám vượt quá kỳ hạn mười ngày, nàng sợ Phượng tam lão gia thật sự viết giấy hưu nàng, sau đó thì Tình Nhi và Điềm Nhi biết nương tựa vào ai Không lẽ dựa vào ông cha vô tâm chắc
Bán hơn phân nửa trang sức của Phượng Chiếu Tình và Phượng Chiếu Điềm mới gom đủ ba nghìn lượng, tổng cộng là sáu nghìn lượng, giao cho trướng phòng, bấy giờ mới giải quyết xong.
Cái kết là Trịnh thị thực sự ngã bệnh, nửa là vì xót bạc, nửa vì uất hận, hận Phượng tam lão gia vô tình, hận Phượng Chiếu Ngọc dồn ép.
Phượng Chiếu Điềm bị lấy quá nhiều trang sức tức không chịu được, ngày nào cũng hùng hổ đòi đi tìm Phượng Chiếu Ngọc báo thù. May mà nàng bị cấm túc nên chuyện không đến tai người khác để bị mất mặt nữa.
————
Hậu trường.
Bác sĩ Tiêu: Thằng nhỏ ngốc nghếch, mau mau đến núp dưới cánh anh nào.
————
Ngoài lề: Đêm qua tăng ca xong, sáng tôi xuống hầm lấy xe, thấy chú bảo vệ trùm mền ngồi trong góc, trong cái mền còn phát sáng. Tôi tưởng ổng bị gì, đến lật mền ra tính nói lấy xe rồi, ai dè bị ổng hất cả ly cà đen vô mặt. Hỏi mới biết ổng đang luyện phim ma, tôi kéo mền ra làm ổng giật mình tạt cho xám mặt, may ổng không tàng trữ axit. Mấy bạn thấy ai coi ma hay kinh dị chắc không nên làm phiền, mắc công bị nó ném đồ vô mặt.