"Lang quân? Lang quân!" Thư đồng vội vã đuổi theo ra ngoài.
Rời khỏi Phong Minh Lâu, Bùi Tuyên chạy một mạch thật lâu trên đường, bên tai là tiếng cười đùa bình phẩm của Chu Dã, đầu óc quanh quẩn hình ảnh Tôn Trạch im lặng.
Nàng ấy đấm một cú vào gốc du bên đường, mặc mu bàn tay chảy máu, mi dài rũ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ, rạng ngời lập tức trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.
Thư đồng giật mình sợ hãi: “Lang quân, sao ngài lại tự làm mình bị thương?”
Hắn ta vội vã xé tấm khăn sạch, băng bó cho Bùi Tuyên.
Bùi Tuyên thờ ơ, khuôn mặt sa sầm vô hình nổi cơn bão táp.
Phu nhân Tây Ninh Bá chọn Tôn gia cho con gái lớn?
Tôn đại lang quân đã có thê thϊếp, Tôn nhị lang quân cũng đã đính hôn với thứ nữ Dương gia, người phù hợp chỉ còn mỗi Tôn tam lang da^ʍ ô thành tính.
Tôn tam là ai? Hắn ta mà cũng dám làm ô uế người trong lòng mình?
Nàng ấy cắn chặt răng, đẩy thư đồng ra, ôm tranh đi về nhà.
"Ơ kìa? Lang quân!"
Hắn ta chạy đuổi theo, nhìn sắc mặt nàng ấy thì im bặt, tránh để chủ tử thấy phiền.
Ai cũng có cái nóng riêng, con trai lớn của Tể tướng không phải tượng đất người ta muốn nặn sao thì nặn, nếu có kẻ đui mù thật sự nghĩ có thể hϊếp đáp nàng ấy, thì trước tiên hãy lăn vào bùn, nếm thử cảm giác bị người ta chà đạp đã.
Bùi Tuyên về nhà, nhốt mình trong phòng, buồn bực không thôi. Bùi phu nhân hỏi, thư đồng thành thật trả lời, nhưng chủ tớ đều không hiểu thế nào.
“Nó đang phát điên gì vậy?”
Thư đồng vò đầu: “Phu nhân, tay lang quân bị thương, người vẫn nên vào xem đi!"
Bùi phu nhân bước lên mấy bước, giơ tay lên, định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống: “Thôi vậy, thế này là có chuyện rồi, để nó tự suy xét trước đi.”
Bà ấy hỏi thư đồng: “Ngươi nói lang quân trở mặt với mọi người chỉ vì một bức họa?"
“Đúng ạ, là vì một bức họa!"
Cuộc hội thoại bên ngoài rơi vào tai Bùi Tuyên không sót một chữ, nhưng nàng ấy cũng chẳng bận tâm. Nàng ấy trải tranh ra, ngồi khuất sáng, lắng lặng không nói.
Bùi phu nhân đi xa rồi mới hỏi kỹ: “Là một cô nương?"
“Đúng là vẽ một cô nương.”
“Ngươi nhìn rõ tướng mạo không?”
Thư đồng lắc đầu: “Không ạ, nô chỉ mải nhìn lang quân! Nói chung là lang quân vừa thấy bức họa kia thì giận dữ, lang quân Chu gia muốn mua lại tranh từ Tôn lang quân, lang quân bèn tiến lên. Đây... đây xem như là nổi giận vì hồng nhan rồi!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Bùi phu nhân nhỏ giọng thì thầm: “Vì hồng nhan?"
Bà ấy quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, hệt như thấy được bóng lưng buồn khổ mà không thể bộc bạch của Bùi Tuyên qua cánh cửa gỗ.
Tuyên nhi lấy thân phận nam tử vào đời, người quen đa phần là nam, nếu nói về nữ... Bà ấy nghĩ đến cô con gái lớn bị ghẻ lạnh của nhà Tây Ninh Bá.
Bà ấy bắt đầu nhớ lại số lần Bùi Tuyên nhắc đến cô bé mù kia trong thời gian này.
Bùi Tuyên không phải người hay nói, tuổi trẻ nhưng không hoạt bát như bạn bè cùng lứa, tính cách điềm tĩnh trời sinh, nhưng cũng không phải một khúc gỗ cứng nhắc, không hiểu phong tình.
Con bé cũng sẽ ham chơi, sẽ đi thả diều trong thời gian vất vả lắm mới được nghỉ sau kỳ thi Đình.
Diều rơi vào tiểu viện, rồi chính nó cũng ngã vào.
Mỗi khi nhắc đến cô nương trong tiểu viện, giọng nó đầy diụ dàng, lời toàn tán dương, hệt như đó không phải một cô gái mù, có khiếm khuyết, mà là vầng trăng sáng trên trời.
Nó soi sáng trái tim, đong đầy trong ánh mắt con bé, là khát khao mà nó muốn chạm đến một đời.
Gió thổi qua tai, Bùi phu nhân bỗng giật mình.
Cửa bị đẩy ra.
Bùi phu nhân đứng trước cửa, ổn định lại tâm trạng, rồi mới ôm ngực đi vào, vạt áo thêu mẫu đơn quét qua lớp gạch sáng phản chiếu bóng người. Vén màn trúc lên, bà ấy nhìn thấy cô con gái cô độc dưới ánh hoàng hôn.
"Con còn giận à?"
Bà ấy đi vòng qua, nhờ động tác pha trà để quan sát, nhìn thấy bức họa trên bàn.
Quả nhiên là cô nương bà ấy từng gặp.
“Không giận.” Bùi Tuyên hồi tỉnh, nhấc mi nhìn người phụ nữ ung dung, quý phái: “Mẹ, con phải làm sao đây?"
Nàng ấy thật sự hết cách.
Thì ra thích là thích, để ý là để ý, một thoáng rung động có thể kéo dài lâu đến vậy. Nàng ấy không chịu được cảnh đám người Chu Dã bất kính với Thôi cô nương, không muốn nhìn thấy người Thôi cô nương cưới không phải mình.
Nàng ấy nóng nảy.
Nàng ấy giận dữ.
Thậm chí nàng ấy còn muốn lột da vợ chồng Tây Ninh Bá!
Bùi Tuyên nhoài người, vuốt qua sống mũi thẳng tắp mà thanh tú của người trong tranh, chọc vào khuôn mặt nàng, lại thưởng thức cái cổ hoàn mỹ vô khuyết của nàng.
Bùi phu nhân là người từng trải, thấy con gái lười cả việc giả vờ thì im lặng hồi lâu, đợi cho khϊếp sợ trong lòng giảm bớt, mới không nỡ trách mà nói: “Sao lại thích? Trước đây mẹ chưa từng thấy con có ý với cô nương nào.”
“Đó là vì người con gặp không phải nàng!" Khí chất toàn thân quan trạng còn dịu dàng hơn cả gió xuân.
"Cha con đã sắp xếp xong "tân nương" che mắt cho con rồi, vốn đợi con được phong quan sẽ tổ chức hôn sự.”
“Con không muốn.”
Cằm nàng ấy gối lên đôi tay khoanh lại: “Mẹ, con đã có người mình muốn lấy!”
Trịnh Vô Ki nói đúng, đã thích thì cưới, cưới xong hằng tính.
Bỏ qua A Thôi, mình sẽ hối hận cả đời!
“Tuyên nhi, con làm khó mẹ rồi!”
Bùi Tuyên đứng dậy, cúi đầu lạy mẹ thật thấp: “Con không cầu gì khác, chỉ xin quãng đời còn lại được sớm chiều bầu bạn cùng nàng!"
Trời đẹp, Bạch Cáp hắt hơi, mí mắt cứ giật, hết mắt trái lại sang mắt phải, hành nàng ấy đến bất lực, phải chuốt hai cây tăm dài, không nhọn, đem chống vào mắt.
"Ta cho ngươi giật này, còn giật nữa không?" Tiểu nha hoàn lẩm bẩm, cực kỳ bực bội.
Thôi Đề không nhìn thấy nàng ấy, nhưng ước chừng tưởng tượng được, cảm thấy Bạch Bạch nhà mình mới đáng yêu làm sao.
“Ngươi cẩn thận chút, đừng khiến mắt bị thương!"
“Cô nương yên tâm, nô quen làm thế này rồi, không sao cả!"