Đêm Tân Hôn Thôi Tiểu Thư Ngộ

Chương 6-2: Sẽ Nghĩ Đến

Trước lời trêu đùa của đồng liêu, nàng ấy nhướng mày cười: “Chịu thôi, cha mẹ sinh ta vốn vậy rồi, được trời phú, ta còn trả lại được chắc?

“Không trả được, không trả được. Ui da!”

Tống Tử Chân bị bông hoa được ném thẳng tới đập vào mặt.

Lại nhìn về phía Trạng nguyên và Bảng nhãn, họ đang né trái, đỡ phải, vội vã tránh mấy "tấm lòng mỹ nhân" đang đua nhau phóng tới.

Hắn ta cười sang sảng: “Nở mày nở mặt, thật là nở mày nở mặt!”

Tam khôi năm nay đều là những lang quân trẻ tuổi, khôi ngô hiếm có, trong đó khuôn mặt Bùi Tuyên còn đẹp đến chói mắt, nên nàng ấy là người nhận được nhiều hoa nhất, cũng khiến mũ của quan dẫn ngựa đi bên cạnh bị hoa đập cho nghiêng theo.

Có người bất cẩn nện lên khuôn mặt tuấn tú kia, không cần nghĩ cũng biết khuôn mặt vốn búng ra nước của Trạng nguyên lang vừa bị nện vào là đỏ lên, khiến rất nhiều đại nương tử lẫn tiểu nương tử nhíu mày đau lòng.

Bùi Tuyên ngồi trên lưng ngựa cảm nhận được một nỗi phiền muộn vui vẻ, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy bông hoa suýt sượt qua mắt mình, bất đắc dĩ cảm thán rằng bách tính Tây Kinh nhiệt tình quá!

Cũng không thể trách bách tính, đã nhiều năm rồi Đại Chiêu không có một vị Trạng nguyên lang trẻ tuổi như vậy. Mà không chỉ Trạng nguyên, đến tuổi của Bảng nhãn, Thám hoa cũng chỉ độ dưới hai mươi.

Hào hoa phong nhã, thấy hết vẻ đẹp của Tây Kinh chỉ trong một ngày.

Con trai lớn Bùi gia nở mày nở mặt, nhưng lúc đề tên vào tháp Nhạn, người nàng ấy nhớ lại là cô nương trong căn nhà dột thấp bé.

Ngòi bút những thí sinh khác đều đang viết đầy hăng say, ngập tràn lý tưởng, nhưng ngòi bút nàng khẽ động lại vẽ đầy thương tiếc bên bờ tường.

Không biết nàng sao rồi.

“Đậu rồi, là vị lang quân Bùi gia kia, con trai lớn nhà Tể tướng!”

“Lợi hại quá! Con trai trưởng Bùi gia còn chưa tròn mười tám phải không? Có người nói dáng vẻ những tiến sĩ lần này đều khá đẹp!"

“Đâu chỉ là khá, nếu Trạng nguyên lang không phải con trai Tể tưởng, chắc chắn đã có rất nhiều người đến cầu thân!"

"Ngươi nhìn thấy rồi sao?"

Đám tiểu nha hoàn chụm đầu vào nhau, che miệng cười.

Không kịp ở lại nghe nhiều hơn, Bạch Cáp đã chạy về phía tiểu viện.

“Cô nương! Cô nương!”

Nàng ấy lao vào như một cơn gió, lại thấy Thôi Đề ngã ngay trước cửa thì lời vừa đến miệng đã bị quăng ra sau: "Cô nương, người mau đứng dậy đi!”

Thôi Đề dựa vào sức nàng ấy để đứng dậy, xấu hổ vén phần tóc bên tai: "Ta thất thần nên mới bị cửa chặn chân.”

Bạch Cáp thấy ngày nào nàng cũng cầu phúc, vốn cho rằng nàng đang cầu khẩn trời xanh về hôn sự của mình, nhưng sau khéo sao nghe được lời cầu xin của nàng, mới hiểu thì ra nàng đang xin cho tên đần kia!

Nàng ấy giúp nàng phủi bụi đất trên y phục, vui vẻ nói: “Bùi lang quân đậu rồi, là Trạng nguyên!"

“Trạng nguyên?" Thôi Đề kích động nắm lấy ống tay áo Bạch Cáp: “Là Trạng nguyên sao? Không phải Thám hoa?"

“Không phải Thám hoa, là Trạng nguyên ạ, chưa mười tám đã là Trạng nguyên!”

Chuyện này phải nói là khiến người ta vô cùng phấn khởi, nhất là khi nàng ấy đã từng gặp người kia trước khi dự thi, còn thấy dáng vẻ lúng túng khi hắn ngốc nghếch rời từ bờ tường xuống.

Nàng ấy lại đỡ thang cho Trạng nguyên nữa!

Chưa kể cô nương nhà nàng còn là quý nhân của Bùi lang quân đó! Không có "ơn trải chiếu, chưa biết chừng "Trạng nguyên đã té dập đầu rồi!

“Tốt quá rồi!”

Thôi Đề thành tâm cảm tạ ông trời.

“Cô nương.” Bạch Cáp nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô nương với Bùi lang quân, là động lòng sao?"

Nếu không, tội gì người phải ngày đêm cầu phúc cho hắn, mong hắn đỗ đạt?

Con trai duy nhất nhà Tể tướng, Trạng nguyên năm nay, thân phận nào cũng không phải nơi cô nương mình trèo lên nổi.

Nàng ấy đã thấy khổ sở vì "nỗi cuồng si" của chủ tử mình từ lâu, nhưng sợ lời mình làm tổn thương Thôi Đề, đành cố gắng cười vui vẻ: “Có lẽ Bùi lang quân cũng đang nghĩ đến cô nương đấy!"

“Hắn sẽ nghĩ đến sao?" Thôi Đề không chắc chắn.

Kết thúc một ngày hoàn thành lễ nghi, Bùi Tuyên lê tấm thân uể oải mà vui vẻ về nhà, nghênh đón nàng ấy là khuôn mặt tươi cười và muôn vàn lời khen ngợi từ cha, mẹ.

Trong thư phòng, Bùi tướng đi thẳng vào vấn đề: “Con biết vì sao lúc trên điện, bệ hạ lại im lặng chứ?"

Bùi Tuyên trầm ngâm rồi đáp: “Vốn bệ hạ không hề muốn chọn con đỗ đầu.”

"Không sai. Con thể hiện tài năng, người muốn đè ép tài năng, giảm bớt nhuệ khí của con. Con phải biết đường làm quan mà quá suôn sẻ cũng có thể khiến con tự hủy tương lai mình, đôi khi việc bước vào quan trường quá sớm không hề phải chuyện tốt.”

“Vậy theo cha, vì sao bệ hạ vẫn phong con làm Trạng nguyên?"

Bùi tướng nhíu mày nhìn nàng ấy, giữa hai hàng mày lộ ra kiêu ngạo: “Tất nhiên là vì con ta quá nổi bật, bệ hạ không tìm ra được chút sai sót nào từ con. Bảng nhãn, rồi Thám hoa, thử hỏi có ai đủ tư cách xếp trước con? Nếu không chọn con đỗ đầu, bệ hạ sẽ thành người bất công, về tình về lý đều không phù hợp."

“Bệ hạ có tuổi rồi, cần tìm cho Thái tử một bề tôi trung thành, đáng tin, và ngài đã chọn con đầu tiên. Tuyên nhi, sau này con chỉ có thể đi con đường trong sạch."

“Con đã ghi nhớ."

Một khi đã đỗ cao, tâm tính sẽ không ổn định, sợ là nhiều người đã vểnh đuôi lên trời, nhưng nàng ấy thì ngược lại, bình tĩnh đứng ở chỗ cao, bình tĩnh đến mức có thể tỏ ra mình đoan chính, thận trọng.

Đây hẳn là khác nhau giữa con gái và con trai.

Bùi tướng không hối hận về quyết định năm đó, Bùi Tuyên cũng vậy.

“Được rồi, con đi gặp mẹ mình đi, hôm nay nàng ấy đã sướиɠ đến điên rồi.”

Bùi Tuyên cười khẽ.

"Còn nghĩ đến à?"

Bùi phu nhân chỉ có mỗi đứa con này, nó lại thật sự không chịu thua kém, đoạt được Trạng nguyên, còn vào quan trường, lòng cao chí xa, là niềm tự hào to lớn của bà ấy trong kiếp này.

“Nương thấy cô nương kia là một cô bé tốt. Ngoại hình tốt, tính cách cũng tốt, chắc chắn hai con rất hợp làm bạn."

Bùi Tuyên cười gật đầu: “Nàng ấy không

giống những người khác, nàng ấy giỏi hơn tất

cả những cô nương khác.”

“Phải, phải, trừ Tuyên nhi nhà ta ra, nàng ấy là tốt nhất. Tiếc thay, mệnh nàng ấy không tốt! Vợ chồng Tây Ninh Bá hành xử vô lý, nào có ai để trưởng nữ ở nhà dột, con út ở nhà đẹp đẽ? Nghe nói sắp tới phu nhân hắn còn đang chọn rể cho hai cô con gái..."

"Chọn rể? Chọn rể nào?”

“Con kích động gì thế?"

"Con..."

Nàng ấy thức thời im bặt, lại đứng bật dậy: "Con đi tìm nàng!”