Đêm Tân Hôn Thôi Tiểu Thư Ngộ

Chương 4-2: Chân Thành Gửi Tặng

Trong đại sảnh, Bùi phu nhân đang chậm rãi thưởng thức trà, uống đến chung trà thứ hai rồi mới thấy Thôi Tam cô nương khoan thai đi tới.

Tuổi tầm mười bốn mười lăm, mặc kiểu váy áo đẹp đẽ nhất, dái tai đính hồng ngọc, dùng bốn chữ ‘châu quang bảo khí*’ để hình dung nàng cũng không quá đáng.

*châu quang bảo khí: châu quang là vẻ rực rỡ của viên ngọc, bảo khí là hơi thở của sự quý phái.

Thực rất chói mắt.

Bùi phu nhân không thích nữ tử ăn mặc cầu kỳ, ngồi yên trên ghế cười hỏi: “Chính ngươi đã dùng một tấm chiếu rơm cứu Tuyên nhi nhà ta?”

Vẻ mặt Thôi Đại mờ mịt, nàng nhìn sang mẫu thân, rồi lại nhìn sang phụ thân – người còn kích động hơn cả mẫu thân, nhất thời chẳng biết nên gật đầu hay lắc đầu cho phải.

Căn bản là nàng nghe không hiểu câu hỏi của vị phu nhân này.

Chiếu rơm gì? Nàng nào có mấy thứ rách nát đó?

“Đại nhi, ngươi trả lời đi, phu nhân đang hỏi ngươi đấy.”

Phu nhân Tây Ninh Bá gấp đến độ hận không thể thay con gái trả lời, đây chính là cơ hội để bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng!

“Ta, ta...”

Bùi phu nhân kinh ngạc lên tiếng: “Hay là nhận sai? Không phải vị cô nương này?”

“Sao có thể không phải được, phu nhân, thỉnh phu nhân hỏi thêm?” Tây Ninh Bá thúc giục nữ nhi: “Đại nhi, ngươi nghĩ lại xem, vào hôm sinh nhật ấy ngươi đã cứu con trai trưởng của Tướng gia, ngươi dùng chiếu rơm... A? Chiếu rơm?”

Những lời chưa nói hết nghẹn lại trong cổ họng, một nhà ba người ai nấy đều trố mắt, trên khuôn mặt hiện lên mấy phần căm phẫn.

Không phải Thôi Đại, chẳng lẽ là Thôi Đề?

Là tai tinh mù lòa kia?!

“Cô nương, cô nương, người của tiền viện tới, kêu người đi sang đó!”

“Kêu ta?”

Thôi Đề đang gối đầu trên bàn thiu thiu ngủ, bị đánh thức thì mơ màng ngẩng lên, má bên trái lưu lại vết lằn đỏ ửng.

Bạch Cáp thấy vậy, vội vàng đi lấy một chậu nước: “Cô nương, nhanh rửa mặt, nghe nói người tới là khách quý, trước đó đã gọi bên Bắc viện, cô nương nhất định không thể để thua người Bắc viện!”

“Khách quý?”

Ý thức mơ hồ nhanh chóng thanh tỉnh.

Người bên ngoài thúc giục rất gắt, căn bản là xem đồ ăn mà hạ đĩa, cô vội vàng rửa mặt, miễn cưỡng chải suông được mái tóc liền bị một đám bà tử xô đẩy đi sang tiền viện.

Bạch Cáp rất tức giận trước thái độ vô lễ của những kẻ này, giận mà không dám nói gì.

Lỡ đâu có quý nhân nhìn trúng cô nương, cô sợ mình ồn ào sẽ khiến cho cô nương bị mất thể diện.

Cô nương đã mười tám, là lúc thích hợp để nói chuyện mai mối rồi.

“Hồi phu nhân, người tới.”

Hôm nay Thôi Đề mặc bộ váy màu đỏ mà cô yêu thích nhất, một thân thuần tịnh, trâm gỗ vấn tóc, lụa trắng che mắt, đỡ lấy cánh tay của nha hoàn bước qua ngưỡng cửa dưới chân.

Khí chất của cô vừa tao nhã vừa trầm lặng, gặp gỡ liền khiến người ta phải sinh lòng thương tiếc.

Đôi mắt của Bùi phu nhân trở nên dịu dàng, đợi nhìn kỹ, mới thấy cổ tay áo của cô đã sứt chỉ.

Bà thấy được, phu nhân Tây Ninh Bá đương nhiên cũng thấy được, trong lòng thầm oán hận các bà tử ngu dốt thiển cận, không cho cô chỉnh trang tươm tất đã vội vàng mang đến.

Nữ quyến ở đây ai cũng đều có tâm tư riêng, duy mỗi Tây Ninh Bá là vô ý đến mức không nhận ra rằng con gái lớn của mình ăn mặc nghèo nàn, cũ nát. Dường như ông đã quá quen với một Thôi Đề hèn mọn thấp kém, lại không quen với việc để Thôi Đề xuất đầu lộ diện trước mắt thế nhân, để cho nhiều người hơn nữa biết được Tây Ninh Bá có một đứa con gái lớn mù lòa.

“Mau tới bái kiến khách nhân, đây chính là phu nhân của Tể tướng đương triều.”

Thôi Đề thất thần.

Phu nhân của Tể tướng, là... mẫu thân Bùi Tuyên, mẹ chồng của cô kiếp trước?

“Gặp qua phu nhân.”

Cô lễ phép cúi chào.

“Mau đứng lên.”

Bùi phu nhân đỡ cô đứng dậy, im lặng nhìn vị cô nương trước mặt, thái độ so với lúc gặp Thôi Đại tốt hơn không chỉ một chút.

Bà hỏi: “Là ngươi đã cứu Tuyên nhi nhà ta? À, Tuyên nhi nhà ta chính là lang quân ngốc đã ngã từ trên tường xuống kia.”

Cách đó mấy bước, Bạch Cáp vểnh tai lên nghe ngóng, giật mình không biết phải làm sao... Cái tên ngu ngốc đó? Hắn là con trai của Tướng gia?!

Đại mộng chìm nổi, nghe được những lời bôi đen nhi tử hết sức nhẹ nhàng và hóm hỉnh của bà, đôi mày Thôi Đề hơi cong lên: “Tình cờ gặp gỡ, không dám kể công.”

“Công chính là công.”

Bà nắm lấy tay Thôi Đề kéo đến, vui vẻ cùng cô chuyện trò.

Một nhà ba người Tây Ninh Bá bị gạt sang một bên, Thôi Đại giận mà không dám nói gì, hận người mù này đã đoạt đi đường leo cao của mình.

Tại kiếp trước, sự xuất hiện của mẹ chồng đã lấp đầy nỗi khao khát và tưởng tượng về hình ảnh một người mẹ đúng nghĩa ở trong lòng Thôi Đề. Bà đối với cô rất bao dung, không chê cô mắt mù, thấy cô rầu rĩ không vui sẽ đưa cô ra vườn dạo cảnh, mỗi khi cô bất mãn với Bùi Tuyên thì bà sẽ luôn đứng ra bênh vực cô.

Người cùng người ở chung để ý chuyện hợp nhãn, Thôi Đề không a dua nịnh nọt, rất hợp nhãn Bùi phu nhân. Khi rời đi, bà còn đặc biệt khen ngợi cô trước mặt Tây Ninh Bá: “Thôi gia có đứa con gái tốt thế này, lo gì không gả được?”

Tây Ninh Bá còn chưa kịp phản ứng thì vợ ông đã vội vàng lên tiếng: “Phu nhân nói phải, Đề nhi cùng Đại nhi đều rất tốt.”

Bùi phu nhân cảm thấy bực bội vì bà ta bất công, thiên vị đến thái quá, càng bực bội bà ta muốn mượn thế của mình để nâng lên cô con gái nhỏ, thật sự là không biết khách khí một chút nào. Sau khi sai vυ' già đem tạ lễ đưa đến căn nhà ngói đổ nát ở Nam viện xong, lúc này Bùi phu nhân mới cảm thấy viên mãn, đứng dậy rời đi.

Tể tướng phu nhân đã nói rõ lễ vật chỉ dành cho Thôi Đề, những người khác không được phép động vào.

Thôi Đại ầm ĩ một hồi, chết sống muốn đoạt lại đồ vật mang về Bắc viện, nhưng bị phu nhân Tây Ninh Bá nhẫn tâm răn dạy.

Nam viện, một khoảng sân cũ nát, Bạch Cáp khí thế bừng bừng chuyển những chiếc rương vào nhà. Tạ lễ đựng đầy trong rương, thức ăn, quần áo, đồ dùng, cái gì cần có đều có.

“Cô nương, không ngờ tên ngu ngốc ấy lại có lai lịch lớn như vậy, ngày đó nô còn giễu cợt hắn, người nói xem liệu hắn có mang thù hay không?”

“Không đâu.”

Bạch Cáp vẫn không yên lòng: “Nể hắn là con trai lớn của Tướng gia, lần sau gặp mặt nô sẽ không chế giễu hắn nữa, mà sẽ tâng bốc hắn?”

Thôi Đề lại đang ngẩn người.

“Cô nương, người có nghe nô nói không?”

“Hả?” Thôi Đề hoàn hồn lại: “Ngươi không cần phải tâng bốc hắn, những kẻ tâng bốc hắn có rất nhiều, bớt ngươi một người cũng chẳng thiếu đi. Hắn không giống những con cháu quý tộc khác, không có kiêu căng tự đại, ngươi đã từng thấy gió xuân nào thổi gãy cỏ lau chưa?”

Gió xuân sẽ không thổi gãy cỏ lau, Bùi Tuyên cũng không bao giờ bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, hắn bình dị gần gũi, chính trực lại khiêm nhường.

“Kỳ quái.” Bạch Cáp càng nghe càng hồ đồ: “Cô nương, người nói cứ như là đã quen biết hắn từ lâu rồi vậy, không phải hai người chỉ mới gặp nhau thôi sao?”

Thôi Đề khẽ ừ một tiếng, bàn tay vuốt ve chăn đệm mới mềm mại.

Đây là của Bùi phu nhân đưa tới.

Lấy thân phận của Bùi phu nhân, chắc chắn bà ấy sẽ không lỗ mãng đưa tặng một bộ chăn đệm cho người ta, thứ này nhất định là do Bùi Tuyên gửi tặng.

Hắn muốn đền lại cho cô chiếc chiếu rơm đã bị bẩn kia.

Từ giây phút hắn bình an ngã xuống, có rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi.

Kiếp trước Bùi phu nhân không có đến tặng lễ, Bùi Tuyên cũng không quanh co lòng vòng đền chiếu cho cô. Thôi Đề ôm chăn đệm mềm nhẹ ấm áp, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến...

Mong hắn đỗ đạt, mong hắn đỗ đạt.

Đời này không còn phải tiếc nuối nữa!