Tại Hạ Rất Bình Thường

Chương 3

Những người tu tiên ở đây không ngờ hộ pháp của Ma giáo sẽ xâm nhập vào Vấn Tiên thành. Hôm nay là ngày cuối cùng Vấn Tiên Đài mở cửa, trong số mười đại tông môn, chỉ có Cửu Thiên Tông chưa rời đi.

Một số người tu tiên đi cứu người dân thường bị thương trong thành, những người có tu vi bao vây hộ pháp Ma giáo, phòng ngừa y lại nổi điên và làm tổn thương dân thường.

Ma giáo hành động tàn nhẫn và độc ác, làm việc theo tâm trạng, không màng hậu quả. Lúc này có vô số dân thường bên trong thành, hơn nữa đối phương còn bắt cóc một tiểu cô nương, bọn họ không dám đùa giỡn với tánh mạng của con người.

Khi bọn họ nhìn thấy tiểu cô nương móc một con dao gϊếŧ heo từ trong tay áo ra, đâm vào thắt lưng của hộ pháp Ma giáo, tất cả mọi người đều bị sốc.

Có thể dùng dao gϊếŧ heo bình thường đâm xuyên thắt lưng của hộ pháp Ma giáo à?

Tiêu đời!

Sau cú sốc, mọi người cảm thấy lạnh buốt, tiểu cô nương này không thể giữ nổi tánh mạng nữa rồi……

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người nhìn thấy tiểu cô nương mạnh mẽ rút con dao gϊếŧ heo đã đâm vào thắt lưng của hộ pháp Ma giáo với tốc độ nhanh như chớp, sau đó nhảy khỏi thanh kiếm.

Trong lúc nhảy xuống, tiếng nói quyết đoán của nàng vang lên từ không trung: “Thà chết chứ không chịu khuất phục trước ma đầu!”

Mọi người nhìn thắt lưng không ngừng chảy máu của hộ pháp Ma giáo, tâm trạng vừa chấn động vừa hối hận.

Ngay cả tiểu cô nương cũng có thể liều mạng ở trước mặt ma đầu, bọn họ có gì phải sợ?

Hộ pháp Ma giáo che cái eo đang chảy máu, nội tâm cực kỳ hoảng sợ. Y là một trong mười cao thủ hàng đầu của Ma giới, cho dù người tu ma hay tu tiên nhìn thấy hắn đều sợ hãi ba phần.

Với tu vi của y, pháp khí bình thường căn bản không thể gây ra tổn thương cho y nửa phần, chứ đừng nói đến một con dao gϊếŧ heo bình thường không hề có linh khí.

Nhưng chính con dao gϊếŧ heo bình thường như thế đã công phá chân thân của hắn. Đáng sợ hơn nữa là, con dao gϊếŧ heo này rất kỳ quái, tu vi khắp người y như một trận lũ tràn ra ngoài, lao về phía con dao. Chỉ trong ba hơi thở, hắn đã mất hơn một nửa tu vi.

Đây là loại pháp khí tà ma mờ ám gì vậy?!

Thấy nữ nhân đâm y rút con dao ra thật mạnh nhưng y chỉ có thể che vết thương, trơ mắt nhìn nàng trốn thoát, không thể ngăn cản.

Y lập tức hiểu tâm tư xấu xa của những kẻ tự xưng là tu tiên chính phái nổi tiếng này, rõ ràng là âm mưu nhắm vào y. Người bình thường dính đầy bùn, bất tài, rụt rè cái gì. Rõ ràng là người tu tiên có tu vi cao giả trang.

“Ngươi chờ đó, đám chuột nhắt bất tài!” Đôi mắt của hộ pháp Ma giáo đỏ ngầu, tràn đầy ý hận: “Hôm nay ta bị chôn vùi dưới âm mưu của các ngươi, sau này Ma giới sẽ chiến đấu đến chết với các ngươi.”

“Ma đầu đừng vội càn rỡ!” Một vị tu tiên có tu vi cao nổi giận: “Ngươi tự tiện xông vào Vấn Tiên thành, làm tổn thương những người vô tội, đây là tội ác không thể tha thứ!”

Hộ pháp Ma giáo khinh thường nhìn những người dân thường đang hoảng hốt chạy trốn dưới chân. Ở trong mắt y, những người bình thường không thể tu luyện này chẳng khác gì đất cát và sỏi đá dưới chân, chỉ có đám tu tiên giả mù sa mưa này mới có thể giả vờ nhân từ và đạo đức ở trước mặt người bình thường.

Người tu tiên tức giận mắng y, thấy hộ pháp Ma giáo không thay đổi ý định nên cầm pháp khí chiến đấu với hộ pháp Ma giáo. Trong phút chốc, tia lửa bắn tung tóe trên bầu trời, sấm sét ầm ầm, các loại pháp khí và bùa chú trộn lẫn với nhau, thậm chí bầu trời cũng ảm đạm một chút.

“Đánh nhau rồi.” Trường Hà và Lạc Yên nằm trên mặt đất giả chết bò đến chỗ Mạc trưởng lão cũng đang giả chết, ba sư phụ và đồ đệ rúc vào sau tảng đá, cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu.

“Hộ pháp Ma giáo này nhìn có vẻ yếu đuối.” Mạc trưởng lão liên tục thò đầu ra, rồi nhanh chóng rụt lại: “Trường Thọ Cung giỏi y thuật nhưng không giỏi tấn công, trưởng lão của Trường Thọ Cung vẫn đang đánh nhau với hắn. Chậc chậc chậc, các đồ nhi nhớ kỹ nhé, ra ngoài phải giữ thái độ khiêm tốn, không có bản lĩnh mà hành động ngạo mạn thường chết tương đối sớm.”

“Sư phụ, thắt lưng của ma đầu còn đang phun máu, phun lâu mà chưa chết, mạng cứng thật.” Trường Hà thở dài: “Thảo nào người khác đều nói sẽ để lại tai họa cả ngàn năm.”

“Sư phụ, sư huynh.” Lạc Yên không nhịn được lên tiếng: “Tiểu sư đệ và tiểu sư muội đâu?”

“Ta ở đây.”

Ba người cùng quay lại, thấy Chỉ Du đang đứng thẳng lưng ở phía sau bọn họ.

Bọn họ sửng sốt, sau đó vội kéo hắn ngồi xổm xuống: “Mau ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.”

Chỉ Du lặng lẽ ngồi xổm sau lưng ba người, nhưng tư thế ngồi xổm hơi cứng đờ.

“Chỉ Du sư đệ, vừa rồi ngươi rớt ở đâu?” Trường Hà chú ý tới vạt áo Chỉ Du có rất nhiều bùn: “Ngươi thấy Cửu Hồi tiểu sư muội không?”

Chỉ Du cúi đầu nhìn vạt áo, trầm mặc một lát: “Vừa rồi ngã xuống cái mương nhỏ, Cửu Hồi……”

“Trường Hà sư huynh, ta ở đây!” Một bàn tay cẩn thận thò ra từ đám cỏ dại cách đó không xa, sau đó chậm rãi thò nửa cái đầu, Cửu Hồi thận trọng nhìn xung quanh, cúi người chạy đến bên cạnh Mạc trưởng lão trốn.

Lạc Yên chú ý tới Cửu Hồi đã thay váy, tóc ướt xõa sau lưng, quan tâm hỏi: “Sư muội, ngươi không sao chứ?”

“Vừa rồi ta……”

“Vừa rồi rớt xuống đất bị rách quần áo, cho nên đã thay bộ mới? Tiểu cô nương rất thích đẹp ha.” Mạc trưởng lão mỉm cười, lấy một gói đồ ăn trong tay áo ra: “Nào, ăn chút đồ để xoa dịu cú sốc.”

“Đây là đồ ăn vặt của Vấn Tinh Môn phải không?” Lạc Yên giơ tay ra lấy một miếng: “Người lấy khi nào?”

Mạc trưởng lão tránh ánh mắt dò hỏi của đồ đệ, ho khan vài tiếng.

“Ngon quá.” Cửu Hồi cầm một miếng nhét vào miệng, hơi tiếc nuối nhìn chiếc thuyền vỡ nơi xa: “Nếu thuyền bay của Vấn Tinh Môn không hư thì tốt rồi.”

“Ây dà.” Bốn người đồng thời thở dài.

Chỉ Du lấy khăn tay ra, chuẩn bị lau tay: “……”

“Chỉ Du, ngươi không ăn vặt à?” Cửu Hồi quay đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn đồ ăn vặt hơi bể trong tay Mạc trưởng lão, lặng lẽ nhét khăn tay vào tay áo: “Ta không đói bụng.”

“Vậy chúng ta ăn phần của ngươi luôn.” Cửu Hồi lại cầm một miếng, vừa ăn vừa nhìn trời: “Bọn họ chưa đánh xong hay sao?”

Vừa dứt lời, nghe thấy ma đầu kêu thảm thiết, từ giữa không trung rơi thẳng xuống, đập thật mạnh ở trước mặt năm người, bụi bay khắp nơi.

Cửu Hồi, Mạc trưởng lão, Lạc Yên, Trường Hà nhảy ra xa nhanh như chớp, bảo vệ đồ ăn vặt trên tay: “May quá, may quá, chưa dơ.”

Chỉ Du nhìn bốn người chạy ra xa hai trượng, rồi cúi đầu nhìn ma đầu dưới chân. Áo choàng đen đẹp đẽ sang trọng của ma đầu đã dính đầy máu và bụi, vết thương trên ngực và thắt lưng vẫn đang chảy máu.

Ngay lúc này, ma đầu tưởng chừng như sắp tắt thở đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy sự điên cuồng và tàn nhẫn.

Cho dù chết, y cũng muốn chôn cùng người khác!

Đáng tiếc, ma đầu chưa kịp nổ tung đan điền, một thanh kiếm lạnh băng đã đâm vào đan điền của y. Y nhìn lão nhân đã đánh lén y, ánh mắt ngập tràn sự không cam lòng.

Y đã tung hoành giữa hai giới tiên ma nhiều năm, thế nhưng lại chết trong tay loại người bất tài như vậy.

“Mỗi người đều có trách nhiệm trừ ma và bảo vệ đạo.” Mạc trưởng lão nhìn ma đầu chết không nhắm mắt, rút kiếm ra: “Làm nhiều việc ác sẽ có ác báo.”

“Trưởng lão, ma đầu chết chưa?” Cửu Hồi nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Mạc trưởng lão, dùng mũi chân đá ma đầu, thấy đối phương không có phản ứng, nàng đi vòng quanh hắn hai vòng: “Trưởng lão, ta đọc trong tiểu thuyết, nói rằng người có tu vi cao có thể xuất khiếu nguyên thần trong khi thi thể hoàn chỉnh nhân dịp người ta chưa chuẩn bị, có muốn……”

Nàng duỗi tay chỉ vào đầu của ma đầu, sợ hãi trốn đằng sau Mạc trưởng lão.

Trường Hà, Lạc Yên giơ ngón tay cái với Cửu Hồi.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân sẽ mang lại sự hồi sinh, tiểu sư muội đúng là có duyên với Vọng Thư Các bọn họ.

Trường Hà: “Ngươi yên tâm, một kiếm của sư phụ đã phá vỡ linh đài của y, đừng nói gì đến chuyện nguyên thần xuất khiếu, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.”

Lạc Yên: “Thanh kiếm này có phù văn do tự tay chưởng môn luyện chế, chuyên khắc nguyên thần.”

Mạc trưởng lão cười tủm tỉm gật đầu: “Ngươi có ý tưởng phòng ngừa chu đáo như vậy là rất tốt.”

“Cảm ơn trưởng lão đã khen.” Cửu Hồi đỏ mặt, cười ngượng ngùng: “Trước khi ra ngoài, các trưởng bối đã dặn dò ta nhiều lần.”

Chỉ Du nhìn chỗ đan điền đã trống rỗng trong thi thể của ma đầu, thấy máu sắp chảy tới chân mình, hắn bước sang bên cạnh hai bước.

Gió thổi tay áo của hắn tung bay, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại khi thấy bốn người đang trao đổi những việc cần chú ý về chuyện nhổ cỏ tận gốc ở bên cạnh thi thể của ma đầu.

Khi những người tu tiên chạy tới, nhìn thấy một cái lỗ khác chỗ đan điền, thi thể của ma đầu đã chết hoàn toàn, họ trầm mặc một lát.

“Ma đầu đã đền tội, không biết nên giao thi thể của người này cho môn phái nào xử lý?” Trưởng lão Trường Thọ Cung đánh bại ma đầu đã thu hồi pháp bảo, nhìn mọi người xung quanh. Bản thân là người tu tiên chuyên về y thuật, ông không muốn xử lý những chuyện phức tạp sau này.

“Vừa rồi ma đầu tìm Ngân Tịch chân nhân của Cửu Thiên Tông, hay là giao thi thể của hắn cho bỉ tông.” Người của Cửu Thiên Tông đứng dậy.

Mọi người không có ý kiến, đang chuẩn bị chuyển giao thi thể cho Cửu Thiên Tông, trên không trung truyền đến một tiếng hét chói tai.

“Chờ chút!”

Hai vị nữ tu mặc y phục sặc sỡ từ trên trời rơi xuống, bọn họ không thèm nhìn người của Cửu Thiên Tông, chắp tay hành lễ với mọi người: “Nếu việc này có liên quan đến Ngân Tịch chân nhân, trước khi điều tra rõ mọi chuyện, không thể giao thi thể của ma đầu cho Cửu Thiên Tông. Mặc dù Thanh Lam Môn của ta bất tài, nhưng cũng muốn đóng góp cho việc trừ ma bảo vệ đạo.”

“Sau khi ma đầu đền tội, quý tông môn mới lại đây. Thật sự đã làm rất tốt.” Một người của Cửu Thiên Tông nói: “Chuyện của Cửu Thiên Tông không cần Thanh Lam Môn nhúng tay.”

“Nực cười, đây là chuyện của Cửu Thiên Tông à?” Nữ tu phản bác: “Ma đầu này nói chuyện và hành động vô lễ ở Vấn Tiên thành, làm tổn thương dân thường, ai cũng có thể trừng phạt những việc làm xấu xa như vậy. Chẳng lẽ trong toàn bộ giới tu tiên, chỉ có Cửu Thiên Tông của ngươi mới trừ ma bảo vệ đạo?”

Không khí trở nên lạnh lẽo, cuối cùng mọi người quyết định giao thi thể của ma đầu cho Ngự Trân Tông, Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn cũng không dây dưa, lần lượt rời đi.

Các tông môn còn lại đã dàn xếp những dân thường bị thương xong, phái người đi tìm tiểu cô nương bị ma đầu bắt cóc vừa rồi, tìm đi tìm lại nhiều lần cũng không tìm được, đành phải rời đi.

“Trưởng lão, chúng ta không có thuyền bay để đi à?” Cửu Hồi nhìn đám người của Vấn Tinh Môn giẫm lên phi kiếm rời đi, ánh mắt ngập tràn tiếc nuối.

“Không sao, chúng ta ngồi hồ lô trở về.” Mạc trưởng lão lấy hồ lô bên hông ra: “Ngồi hồ lô cũng tốt, có thể ngắm cảnh dọc đường.”

Năm người leo lên hồ lô, Lạc Yên nhìn phía sau: “Có người đang nhìn trộm chúng ta.”

Cửu Hồi quay đầu lại, một vị thiếu niên lang đứng dưới mái hiên có ngói xanh của quán. Thấy nàng nhìn qua, thiếu niên lang chắp tay vái chào, cúi đầu gần như sát đất.

Cửu Hồi hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.

Khi thiếu niên lang đứng thẳng lên thì hồ lô đã bay xa, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, hy vọng cô nương này có hành trình suôn sẻ, sớm ngày phi thăng.

“Nhị Lang, mẫu thân của ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm!”

“Tới liền!”

Vấn Tiên thành càng lúc càng nhỏ ở trong mắt Cửu Hồi, cuối cùng không thấy nữa. Nàng ngồi xếp bằng trên hồ lô, nhớ tới sự cạnh tranh giữa Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn, tò mò hỏi: “Sư huynh, sư tỷ, hình như quan hệ giữa Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn không tốt lắm?”

“Đâu phải chỉ không tốt.” Nhắc tới chuyện cũ của các tông môn, Trường Hà và Lạc Yên đều hào hứng: “Thực ra là cực kỳ tệ.”

“Đừng nhìn bọn họ bây giờ tệ như vậy, mấy trăm năm trước, tông chủ của bọn họ còn là hôn phu hôn thê đó.”

“Thật á?” Cửu Hồi trợn to mắt, ngay cả Chỉ Du cũng nghiêng đầu qua bên này.

“Nghe nói vào một ngày nào đó mấy trăm năm trước, hai người cùng nhau đi ra ngoài, gặp một nữ tử trên đường. Ba người du ngoạn sông núi nổi tiếng, cực kỳ vui vẻ, sau đó bọn họ phát hiện, nàng kia là yêu.”

Cửu Hồi bừng tỉnh: “Sau đó nam tử thay lòng đổi dạ?”

Lạc Yên cười thần bí: “Người ta nói yêu giỏi mê hoặc lòng người, nếu chỉ khiến một nam nhân thúi thay lòng đổi dạ, làm sao có thể coi là mê hoặc lòng người?”

“A?!”

Tác giả có lời muốn nói:

Tông chủ của Thanh Lam Môn: Chúng ta có tình tỷ muội sâu sắc!

Tin đồn: Đó là tình yêu, bọn ta hiểu mà