Tại Hạ Rất Bình Thường

Chương 1

Vấn Tiên thành ban đầu có một cái tên giản dị. Một trăm năm trước, sau khi nó trở thành nơi mà các đại tông môn thống nhất tuyển đệ tử, thành chủ đã phái thuộc hạ tuyên truyền khắp nơi. Trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng tòa thành có được một cái tên tao nhã mà người bình thường phải ngưỡng mộ - Vấn Tiên thành.

Người bình thường sợ bệnh tật, sợ nghèo khó, hy vọng phú quý và trường thọ.

Người tu tiên sợ tâm ma, sợ tà ma, hy vọng đắc đạo, đạt được thành công lớn, hô mưa gọi gió.

Trở thành tiên là điều họ hướng tới, là ước mơ của vô số người, đó cũng là mong muốn họ biết rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Có rất nhiều cách để làm mất lòng người dân ở Vấn Tiên thành, nhưng cách có hiệu quả nhanh nhất, và sát thương nhất là……

“Xin hỏi, có phải nơi này là Ngưu Cẩu thành không?”

Trong phút chốc, hai người bán hàng đang tranh giành chỗ ngừng cãi cọ, người qua đường cũng im lặng, ngay cả đại tỷ chuẩn bị nắm tai lang quân cũng rút bàn tay hung dữ lại.

Bọn họ cùng nhìn về phía người vừa hỏi, ánh mắt lạnh lẽo tựa như tên đồ tể tàn nhẫn đã gϊếŧ gia súc suốt mười năm.

Sau khi thấy rõ bộ dạng của người hỏi, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần tan biến, cuối cùng trở nên bao dung.

Người đặt câu hỏi là một tiểu cô nương, nàng mặc chiếc váy có thắt lưng màu xanh lá cây, gò má trắng nõn, đôi mắt hạnh đang cười. Ai nhìn vào đôi mắt đó cũng sẽ vô thức nảy sinh chút khoan dung.

“Cô nương, nơi này là Vấn Tiên thành.” Một vị thiếu niên lang đưa bàn tay bẩn ra sau lưng, sắc mặt đỏ bừng.

“Ta đã nhìn nhầm bản đồ à?” Cửu Hồi nhíu mày, mở bản đồ vẽ tay mà thôn trưởng đã cho nàng trước khi rời đi.

“Cô nương tới bái sư phải không?” Không đành lòng nhìn nàng phiền não, thiếu niên lang nhỏ giọng giải thích: “Nếu thế thì ngươi không tìm nhầm chỗ đâu.”

“Vậy nơi này?” Cửu Hồi chỉ vào ba chữ “Ngưu Cẩu thành” trên bản đồ rách nát, quay đầu nhìn hắn.

“Nơi này, nơi này vốn có tên đó.” Giọng của thiếu niên như muỗi: “Nhưng đã đổi tên từ lâu rồi.”

“Thì ra là thế, đa tạ đã cho ta biết.” Cửu Hồi chắp tay cảm tạ.

Tấm bản đồ cũ nát biến mất không còn dấu vết trong chớp mắt. Thiếu niên mở to mắt, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của thiếu nữ, tấm lưng thẳng hơi cong xuống.

Người có thể đeo pháp bảo để chứa đồ, gia thế chắc chắn phi thường, những người bình thường như bọn họ sinh ra không có tiên duyên, căn bản không dám xúc phạm.

“Đi về phía trước 900 trượng nữa, đó là nơi vấn tiên.” Thiếu niên cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Cửu Hồi: “Chúc tiên tử sớm ngày đạt được đại đạo.”

Cửu Hồi lại cảm tạ. Nhận thấy thiếu niên đột ngột trở nên cung kính đối với mình, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng chợt hiểu, xứng đáng được đổi tên thành “Vấn Tiên thành”, họ đối xử với người cầu tiên học đạo rất lịch sự và nhiệt tình.

Đúng là không hổ thẹn với cái tên.

Càng đi về phía thiếu niên chỉ thì càng náo nhiệt. Hai bên đường là những quầy hàng nhỏ, biển hiệu đủ màu sắc tỏa sáng rực rỡ dưới trận pháp. Một thiếu niên mặc quần áo sạch sẽ chen vào trước mặt người đi đường, giọng điệu thần bí: “Có muốn bí quyết bái sư của Cửu Thiên Tông không? Thanh Lam Môn và Ngự Trân Tông thì sao?”

“Chỗ ta có bí quyết bái sư bí mật của 50 tông môn mạnh nhất trong giới tu tiên, cần gì có nấy.”

“Lớp học cấp tốc để vấn tiên, nếu không thể giúp ngươi gia nhập tông môn, bổn tiệm hứa sẽ trả lại đầy đủ tiền.”

Cửu Hồi tò mò nhìn khắp nơi, tựa như thứ gì cũng có thể thu hút sự chú ý của nàng.

“Cô nương.” Khi Cửu Hồi đang định tới gần một quầy linh kiếm, một bàn tay nhẹ nhàng kéo góc áo nàng.

Cửu Hồi quay lại nhìn nữ tử kéo góc áo nàng, đối phương mặc váy dài màu vàng nhạt, viền váy thêu hình ngôi sao, gò má ửng đỏ, trông hơi ngượng ngùng.

Thấy Cửu Hồi nhìn mình, gò má nàng càng đỏ hơn, nhưng vẫn lấy hết can đảm nhỏ giọng giải thích: “Tại hạ là Ngọc Loan, đến từ Mạn Tương thành. Ta thấy cô nương chỉ có một mình, ngươi cũng tới bái tông môn à?”

“Tại hạ là Cửu Hồi.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ: “Đến từ nơi hẻo lánh. Thôn của ta cách nơi này rất xa, cho nên không cho các trưởng bối đi cùng ta.”

Trước khi rời thôn, các trưởng bối đã nhét rất nhiều đồ cho nàng, tuy bọn họ không nói gì, nhưng nàng biết, nàng nhất định là niềm hy vọng của cả thôn.

“Nếu Cửu Hồi cô nương không chê, hay là đi chung với ta?” Nghe thấy mấy chữ “hẻo lánh” và “trong thôn”, Ngọc Loan nhìn Cửu Hồi bằng ánh mắt ngập tràn trìu mến: “Trong thành có nhiều người đến và đi, lòng người càng phức tạp hơn, ngươi và ta kết bạn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Cửu Hồi vội vàng gật đầu đồng ý. Nàng ngoan ngoãn đi theo Ngọc Loan, nghe Ngọc Loan nói cho nàng biết lòng người phức tạp tới nhường nào.

Nào là “Không có tiền trở về nhà”, “Một toa thuốc vi phạm lời dạy của tổ tiên”, “Linh kiếm và linh dược mà người nào đó đã xem và khen tốt”, “Thần kiếm bị tuồn ra từ một đại tông môn được bán với giá rẻ”, “Bán tín vật đính ước trong cơn giận dữ vì cái kết bi thảm của tình yêu” v.v..., tất cả đều là thủ đoạn thường dùng để lừa đảo linh thạch và vàng bạc.

Cửu Hồi nghe say sưa, trợn mắt há hốc mồm. Ngọc Loan thấy vẻ mặt nàng thay đổi liên tục, không khỏi bật cười: “Ngươi đừng sợ, bên ngoài luôn có người tốt.”

Vừa dứt lời, nàng thấy Cửu Hồi đột ngột duỗi tay về phía đám đông, chưa kịp hỏi đã thấy một cái túi tiền trong lòng bàn tay Cửu Hồi. Nàng vội vàng cúi đầu nhìn xuống eo mình, túi tiền vốn treo ở nơi đó đã biến mất.

“Vừa rồi ta thấy người nọ đã lấy mà không hỏi ý kiến nên ta lấy lại cho ngươi.” Cửu Hồi nhét túi tiền vào tay Ngọc Loan, thúc giục: “Ngọc Loan tỷ tỷ, ngươi nói tiếp đi, nữ tử bị lừa đã xảy ra chuyện gì?”

“Nàng……” Cầm chặt túi tiền vừa tìm lại được, Ngọc Loan vô cùng cảm kích: “Đa tạ.”

“Thuận tay thôi, không đáng nhắc tới.” Cửu Hồi đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước: “Đó là nơi chúng ta muốn đến phải không?”

Ngọc Loan nhìn theo ánh mắt Cửu Hồi, thấy hai cánh cửa phát ra ánh sáng tím. Phía sau cửa có kết giới rất lớn, phía trên kết giới là mây cát tường cuộn tròn, tiên hạc ríu rít, tựa như thiên cung của thần tiên. Vô số người tràn đầy hy vọng bước vào cánh cửa bên trái, cũng có không ít người bước ra khỏi cánh cửa bên phải với vẻ mặt cô đơn.

“Ừ, nơi đó là Vấn Tiên Đài.” Ngọc Loan vuốt ve túi tiền có hình thêu, cất nó trong ngực: “Sau khi đi vô, nếu có duyên với tông môn nào thì có thể gia nhập vào đó.”

“Có duyên?” Cửu Hồi trầm ngâm gật đầu: “Ta đã hiểu.”

Ngọc Loan nghi ngờ rằng Cửu Hồi vẫn chưa hiểu đủ.

Hai người lần lượt bước vào cửa, Ngọc Loan đi phía trước, Cửu Hồi đi phía sau. Phía sau cửa có rất nhiều ngọc bài phát ra ánh sáng vàng lơ lửng trên không trung, mỗi ngọc bài đều khắc tên tông môn. Có người bất cẩn đυ.ng phải ngọc bài, trên ngọc bài sẽ hiện ra giới thiệu và yêu cầu nhận đồ đệ của tông môn, thu hút sự tán thưởng liên tục của người khác.

Cửu Hồi lập tức có hứng thú, tiến lên vài bước chuẩn bị chạm vào ngọc bài, đột nhiên vài tia đỏ lóe lên từ cánh cửa phía sau, đánh bay một nam nhân mặc áo xám vừa bước vào cửa. Nam nhân rơi xuống đất thật mạnh, phun ra vài ngụm máu rồi lẩn trốn trong đám đông, chật vật bỏ chạy, thậm chí không dám quay đầu lại.

“Đó là yêu có ý định lẻn vào Vấn Tiên Đài.” Người phụ trách bảo vệ Vấn Tiên thành thấy Cửu Hồi nhìn cảnh tượng này, kiên nhẫn giải thích: “Ở đây đều là các chính phái nổi tiếng, sao có thể cho phép tiểu yêu lẻn vào sư môn.”

Hộ vệ đứng đối diện hắn thản nhiên mỉm cười: “Mấy con yêu này tưởng rằng biến thành người là có thể gia nhập tông môn giống như người thường, tìm công pháp tu tiên, thật ngu xuẩn và nực cười.”

Cửu Hồi chỉ vào cánh cửa lấp lánh: “Xin hỏi tướng quân, yêu không thể vào được hai cánh cửa này hay sao?”

“Đương nhiên.” Đối mặt với tiểu cô nương xinh đẹp cung kính gọi mình là tướng quân, hộ vệ kiên nhẫn hơn nhiều, hắn kiêu ngạo nói: “Trên hai cánh cửa này có trận pháp do chín đại tông môn lưu lại, toàn bộ yêu đều không thể che giấu.”

“Ồ? Thật tuyệt vời.” Cửu Hồi ngửa đầu nhìn ánh sáng lập loè trên cửa, phản chiếu vào mắt nàng như những vì sao: “Nhưng liệu có yêu quái nào tránh thoát trận pháp và lẻn vào không?”

Nụ cười của hộ vệ càng thêm kiêu ngạo: “Yêu là thứ đê tiện, làm sao thoát khỏi tầm nhìn của chín đại tông môn. Cô nương mới đến nên chưa biết gì về chín đại tông môn, khi nào ngươi gia nhập tông môn, đương nhiên sẽ biết ngay.”

“Đa tạ đã cho ta biết.” Cửu Hồi hành lễ xong, nói cảm tạ, Ngọc Loan đi đến trước mặt nàng: “Cửu Hồi cô nương, tông môn mà ta muốn gia nhập ở cách đây không xa, ta đi trước nhé, chút nữa gặp lại.”

“Được, chúc tỷ tỷ thành công gia nhập tông môn mà mình thích.”

Ngọc Loan vội vàng rời đi, Cửu Hồi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của nàng. Sau khi bóng lưng Ngọc Loan hoàn toàn biến mất trong đám đông, nàng lại đi về phía những ngọc bài của các tông môn đang lơ lửng trên không. Chín ngọc bài trước mặt rực rỡ và chói mắt lạ thường.

Ánh mắt chậm rãi lướt qua các ngọc bài, Cửu Hồi cuối cùng nhìn trong góc, nơi đó có một ngọc bài lẻ loi đang lơ lửng với những con đom đóm nhấp nháy.

Vọng Thư Các - nước bao quanh ngọn núi, vòng quanh đình, trăng sáng lung linh, hoa nở quanh năm, sáng đón mặt trời, đêm ngắm trăng, là nơi thanh tu nhàn nhã.

“Mạc trưởng lão, quý tông môn vẫn chưa nhận được đệ tử ái mộ nào à?” Một người mặc áo xanh đi ngang qua quầy hàng của Vọng Thư Các, nở nụ cười hàm súc: “Hôm nay là ngày cuối cùng ở Vấn Tiên Đài, chẳng lẽ lần này quý tông môn lại không có duyên với những người cầu tiên hay sao?”

“Duyên phận à, không thể ép buộc.” Tóc Mạc trưởng lão đen nhánh, dáng người hơi béo, cười rộ lên rất thân thiện, ông nhìn các thiếu nam và thiếu nữ phía sau người áo xanh: “Chúc mừng La trưởng lão đã tìm được các đệ tử ái mộ cho quý tông.”

Không ai giơ tay ra để đánh người đang cười, La trưởng lão nuốt xuống những lời chế nhạo còn dang dở, nói một cách khách sáo: “Miễn cưỡng thôi, tư chất không bằng thế hệ trước.”

Các thiếu nam và thiếu nữ ở phía sau ông nghe được lời này, niềm vui được gia nhập vào tông môn để tu tiên đã giảm bớt, tất cả đều cúi đầu.

“La trưởng lão nói đùa, ta thấy các đệ tử này trông sáng sủa, trong sáng và ngay thẳng, đều là những đệ tử tốt hiếm có.”

Nghe được những lời này, trên mặt La trưởng lão lộ ra nụ cười tươi tắn hơn, ông đang định mở miệng, một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào cắt ngang ông.

“Tại hạ muốn gia nhập Vọng Thư Các, không biết quý tông có yêu cầu gì đối với việc nhận đồ đệ?”

La trưởng lão và Mạc trưởng lão đều im lặng, quay lại nhìn người đang nói.

La trưởng lão: Tiểu cô nương có khuôn mặt đẹp, tại sao ánh mắt không tốt lắm? Có người trẻ tuổi nào có tham vọng sẽ chủ động gia nhập Vọng Thư Các?

Trong lúc bàng hoàng, Mạc trưởng lão đã ngồi xuống, nở nụ cười thân thiện nhìn tiểu cô nương: “Lão hủ là trưởng lão của Vọng Thư Các, phụ trách nhận đồ đệ lần này.”

“Xin chào trưởng lão.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ. Mạc trưởng lão vui vẻ chắp tay đáp lễ, trong lúc phất tay áo, trên bàn có thêm một miếng ngọc hình vòng tròn, miếng ngọc đang phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, phía trên có những đường sẫm màu như ẩn như hiện.

Trông khá đẹp, nàng không khỏi nhìn nhiều hơn.

“Đây là ngọc của tông môn ta, dùng để kiểm tra tư chất, cũng có thể……” Mạc trưởng lão hơi dừng một chút, nụ cười càng hiền lành hơn: “Cũng có thể kiểm tra duyên phận của tiểu hữu và tông môn ta.”

La trưởng lão đứng tại chỗ muốn xem náo nhiệt, ông cười thầm, nhìn bộ dạng ảm đạm của Vọng Thư Các với dân cư thưa thớt, nếu thực sự có người với tư chất xuất chúng đến bái sư, chỉ có thể là do tổ sư gia của Vọng Thư Các phù hộ.

Cửu Hồi giơ bàn tay ra, phủ lên ngọc. Miếng ngọc mát lạnh, ngay khi lòng bàn tay nàng chạm vào, một cảm giác lạnh lẽo dễ chịu lan từ cánh tay ra khắp người, nàng cúi đầu nhìn miếng ngọc, nó không có chút thay đổi nào.

Hóa ra lại là một người không có tư chất. Thấy Vọng Thư Các không có may mắn nhận được đệ tử, La trưởng lão mất hết hứng thú, không muốn xem náo nhiệt nữa, mang theo các đệ tử mới nhận chuẩn bị rời đi, chưa đi được hai bước đã nghe tiếng hét ngạc nhiên và vui mừng của Mạc trưởng lão.

“Tiểu hữu quả thực có duyên với Vọng Thư Các!”

La trưởng lão quay lại nhìn cái bàn trước mặt Mạc trưởng lão, miếng ngọc bị Cửu Hồi đè đang phát sáng màu xanh lục, ánh sáng xanh chói mắt khiến khuôn mặt của những người xung quanh biến thành màu lá hẹ.