Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 30: Nguy Hiểm

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

Cốc Vũ nhìn Lâm Thịnh Đông, Bàng Hưng, rồi lại ngó qua Đồ Thịnh, thấy ngay cả Thương Mặc cũng mệt mỏi rã rời, nghi ngờ hỏi: “Tối hôm qua không ngủ ngon à? Sao đột nhiên lại mệt rã rời hết cả thế?”

Cốc Vũ nói khiến Thương Mặc nhanh chóng tỉnh táo lại, anh vội vàng nhìn về phía ba người Lâm Thịnh Đông, sắc mặt kinh hãi: “Dậy hết cả đi, có chỗ cổ quái!!!”

Nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Thương Mặc, ba người theo phản xạ có điều kiện bật dậy, đầu óc cũng tỉnh táo lại. “MN.”

Lâm Thịnh Đông kinh ngạc hô lên một tiếng: “Sao đột nhiên lại muốn ngủ? Ông đây là lính đặc chủng, giờ sao tự dưng lại mệt mỏi rã rời được?”

Bàng Hưng và Đồ Thịnh cũng rất kinh ngạc, đúng như lời Lâm Thịnh Đông vừa nói, bọn anh là bộ đội đặc chủng được tuyển chọn từ những người ưu tú nhất, sao có thể rơi vào tình trạng mệt mỏi rã rời ngay khi làm nhiệm vụ?

Thương Mặc nhíu chặt mày, nhìn về phía Cốc Vũ, hỏi: “Trước đó em có nói, Trung tâm nghiên cứu có thứ gì đó thu hút tang thi?”

“Đúng vậy.” Cốc Vũ gật đầu liên tục: “Khi đó em ghé sát người vào ống thông gió nên tang thi không phát hiện ra em, chúng vẫn luôn hướng về phía phòng thí nghiệm, hình như đang tìm thứ gì đó.”

“Chẳng lẽ vừa rồi chúng ta mệt rã rời chính do thứ đó tác oai tác quái?” Bàng Hưng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Nếu không phải có Cốc Vũ nhắc nhở, bây giờ bọn anh đã trúng chiêu. Một khi đã ngủ rồi thì sống chết không phải nằm trong tay mình nữa.

“Do chúng ta đã lơi lỏng.” Thương Mặc mím chặt khóe môi, nghĩ mà thấy sợ không thôi.

Quãng đường này của bọn anh quả thực không dễ dàng, thần kinh luôn trong trạng thái căng chặt. Hiện tại nhiệm vụ sắp hoàn thành đến nơi, lại ở chỗ an toàn nên theo bản năng có chút lơi lỏng, cộng thêm tâm tính luôn không để ý vụn vặt, do đó mới trúng chiêu.

“Thứ gì đã âm thầm giở trò quỷ? Có phải tang thi tiến hóa không?” Bàng Hưng hỏi.

Đồ Thịnh quay đầu lại nhìn màn hình máy tính, tiến trình phục chế vẫn còn đang tiếp tục: “Quá trình thực hiện không có bất cứ vấn đề gì, có thể do mấy thứ đồ như thuốc mê này nọ.”

“Bất kể thứ gì, lấy được đồ, sau đó nhanh nhanh rời khỏi.” Thương Mặc không muốn ở lại lâu, nơi này nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn anh, giải quyết tang thi bên ngoài ngược lại còn dễ.

“Vâng, đội trưởng.” Ba người Bàng Hưng đồng loạt lên tiếng, sau đó cả bốn nhìn về phía Cốc Vũ.

Đột nhiên bị mọi người nhìn, vẻ mặt Cốc Vũ mờ mịt, sau đó trong lòng hơi lộp bộp, chẳng lẽ các anh ấy đã phát hiện mình là yêu tinh?

Cô không ngừng chớp mắt, cố gắng che giấu sự chột dạ trong lòng, đầu óc lại cẩn thận nhớ lại xem mình có phải đã lòi đuôi ở chỗ nào không. Thế nhưng suy nghĩ một vòng, hình như có bại lộ đâu.

Cô kéo kéo góc áo Thương Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thương Mặc xoa xoa đầu Cốc Vũ, dịu dàng lại yêu chiều cười: “Em lại cứu bọn anh một lần nữa.”

“Cái này à!!!” Cốc Vũ lặng lẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, hào phóng cười: “Không cần cảm ơn, không phải đã nói sẽ bảo vệ các anh sao.”

Bỗng nhiên Cốc Vũ xoay người nhìn về phía sau sofa, dây mây dựng thẳng lên, có vẻ như đang muốn từ ống thông gió nhỏ hẹp trườn ra ngoài.

“Em gái, dây mây của em muốn bỏ chạy kìa.” Lâm Thịnh Đông kinh ngạc hô lên.

Mọi người cũng tò mò nhìn qua.

Cốc Vũ tiến lên một bước, đi đến gần dây mây, sờ sờ cái đầu nhỏ nhòn nhọn của nó: “Em đi đi, đừng chạy quá xa, không thể vượt quá phạm vi cảm giác của chị, phải về đúng hạn đấy.”

Cái đầu nhỏ nhòn nhọn của dây mây chạm chạm vào cô, sau đó chui vào trong ống thông gió.

“Em gái, cứ thế để nó đi hả?” Bàng Hưng hỏi, nhỡ may dây mây này một đi không trở lại, thiệt biết bao nhiêu.

“Hình như nó phát hiện ra thứ gì đó nên muốn đi xem, chẳng mấy sẽ về thôi.” Cốc Vũ giải thích: “Không cần lo đâu, nó sẽ không rời khỏi phạm vi cảm giác của em.”

Đồ Thịnh cảm thấy rất hứng thú với dây mây, hỏi Cốc Vũ: “Em gái, em nói dây mây này là tay và đôi mắt của em, vậy em có thể nhìn thấy những nơi nó tới không?”

“Không thể.” Cốc Vũ lắc đầu: “Bọn em không có chung cảm giác, có điều đều do nó sẽ nói cho em cảm giác của nó. Hơn nữa dây mây hình như đang dần trưởng thành, lúc mạt thế vừa tới, nó không có tính tự chủ như vậy, đến ăn tang thi cũng phải do em khống chế, ý thức tự chủ như này vẫn là lần đầu tiên.”