Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 15: Mèo Mả Gà Đồng

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

Ba người trêu chọc lẫn nhau, Thương Mặc lại xoay người đi lên núi, dặn dò: “Tìm một chỗ qua đêm đã, sau đó sẽ lập tức vào Trung tâm nghiên cứu, lấy được tư liệu vào tay thì quay về căn cứ luôn, nếu không chỉ sợ tang thi sẽ tiếp tục tụ tập đông hơn.”

Cốc Vũ bước hai bước đuổi kịp Thương Mặc: “Trên núi có khu dân cư, chúng ta có thể tới đó ở qua đêm.”

Ba người Đồ Thịnh cũng theo lên, Lâm Thịnh Đông nhìn con đường phía trước, hỏi: “Em gái, khu dân cư ở đâu đó?”

“Quẹo vào chỗ kia sẽ đến.” Cốc Vũ chỉ vào con đường phía trước, làm động tác quẹo vào.

“Vậy tới đó thôi.” Thương Mặc nhìn sắc trời, bầu trời đã bắt đầu xuất hiện ráng đỏ, chỉ khoảng không tới một giờ nữa sẽ tối đen.

Hơn mười phút sau, dưới sự dẫn đường của Cốc Vũ, mấy người thuận lợi tới được một khu dân cư toàn nhà hai tầng.

“Ôi giời, trên núi thế mà lại có loại nhà ở kiểu nông thôn tự xây này á.” Nhìn những căn nhà tầng kiểu cũ trước mặt, Bàng Hưng cảm thán một câu rồi gỡ súng trường đang cõng trên lưng xuống, đập hai cái đã cạy được khóa sắt trên cửa.

Đẩy cửa ra, một mùi ẩm mốc kèm theo bụi dày đặc ập thẳng vào mặt, tất cả vội vàng che miệng mũi lại, sau đó nhanh chóng kiểm tra một vòng khắp căn nhà.

Không có ai cả, cũng không có tang thi, nơi này tạm thời an toàn.

Căn nhà tầng đã hoang phế rất lâu, tro bụi cũng nhiều nhưng nhờ vị trí đặc thù nên cả năm người vẫn quyết định ở lại đây qua đêm.

Căn nhà này không được xây ven đường mà cao hơn, vị trí đặt lại sườn núi, muốn đi lên phải bước qua cầu thang cao ba bốn mét. Hơn nữa đằng sau căn nhà còn có một con đường nhỏ có thể xuống núi, cũng có thể vòng tới Trung tâm nghiên cứu.

Điểm này rất hay.

Nếu đã có thể vào Trung tâm nghiên cứu mà không may gặp nguy hiểm thì có thể theo con đường nhỏ xuống núi. Vị trí này có thể nói công thủ nhiều mặt.

Sau khi vào nhà, mỗi người chọn một căn phòng có cửa sổ, quét dọn sơ qua một chút rồi dựa vào vách tường ngồi xuống, nghỉ ngơi ăn chút gì đó.

Cốc Vũ rất tự giác dựa gần vào Thương Mặc, ngồi xuống. Mấy người Lâm Thịnh Đông ném ánh mắt chế nhạo qua, Thương Mặc vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, chỉ có dái tai hơi đỏ.

..............................................

Cùng lúc đó, tại một khu dân cư cách đó không xa, một chiếc SUV màu trắng dừng lại ven đường.

Trong khu dân cư bên đường, vài người đang không ngừng lục lọi đồ đạc trong phòng.

“MN, sao cái gì cũng không có? CMN chỉ có một túi mì sợi, lại không có nước, ông đây đi chỗ nào nấu mì giờ?” Một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi hùng hùng hổ hổ nhét túi mì sợi nhỏ chưa bị bóc vào trong ba lô, sau đó xoay người đi vào một căn nhà khác tiếp tục lục lọi.

Căn nhà khác bên cạnh, một nam một nữ cũng đang không ngừng tìm kiếm. Bước lên tầng hai, nhìn thấy căn phòng cùng quần áo sạch sẽ, hai người vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi. Cả hai vội vàng chui vào phòng ngủ, bắt đầu lục tung trong tủ quần áo, rất nhanh đã tìm được một đống lớn quần áo sạch sẽ ở đó.

Ả đàn bà dọn hết quần áo bên trong ra, cẩn thận chọn lựa, chiếc váy lụa màu trắng trên thân đã bẩn thỉu nhưng không thể nào che giấu được dáng người yểu điệu.

Gã đàn ông bên cạnh nhìn đến mức cổ họng phát khô. Gã ta liếʍ liếʍ môi, lặng lẽ đi tới, một tay duỗi ra ôm lấy ả đàn bà.

Ả đàn bà kinh ngạc hô lên một tiếng, muốn tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của gã đàn ông.

Tuy nhiên sức lực của đàn ông luôn lớn hơn so với phụ nữ, gã chết cũng không buông tay, còn khẽ thổi khí bên tai người phụ nữ: “Chị à, khát không vầy nè? Muốn em đây giúp chị giải khát chút không?”

“Cậu nói gì đó? Buông ra.” Người phụ nữ nổi giận, rồi lại cảm thụ được thân thể tràn ngập sức sống phía sau, chân có chút nhũn ra. Ả ta ba mươi lăm, tên đàn ông mới hai mươi sáu tuổi, đúng lúc độ tuổi sung sức nhất.

“Chị ơi, cũng đã mạt thế, ai biết bản thân còn có thể sống đến ngày mai nổi không, cần phải học tận hưởng lạc thú trước mắt chứ.” Gã đàn ông sờ soạng từ dưới vạt áo lên, không ngờ tay lại chạm phải toàn mồ hôi dầu, gã thấy hơi ghê tởm nhưng thật vất vả mới tìm được một cơ hội đơn độc ở chung như vậy, thật không muốn buông tha.

“Thật ra chị cũng đâu muốn từ chối em.” Tay tên đàn ông đổi hướng, thân thể người phụ nữ hơi mềm ra.

Gã ta nhân cơ hội dùng một tay đẩy ngã người phụ nữ….

Chẳng bao lâu sau, trong phòng phát ra âm thanh vui sướиɠ liên tục.

Ngoài phòng dưới tầng, một người thanh niên thân hình gầy ốm khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi nghe thấy động tĩnh trong phòng, di chuyển lên tầng hai, nhìn hai kẻ kia dính chặt lấy nhau, trong mắt hiện lên đầy sự ghen ghét, sau đó hắn ta lại lặng lẽ chuồn xuống dưới.

“Phi! Mèo mả gà đồng, gái điếm thối, trước kia còn giả vờ trinh tiết lắm, hóa ra chướng mắt ông đây.” Càng nghĩ càng giận, trong mắt tên thanh niên xoay chuyển một cái, hắn ta đi về hướng xa hơn khu dân cư.