Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 5: Anh Sắp Chết

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

“Đều đã mạt thế rồi, ai còn thèm quan tâm hành trình thế nào?”

“Nếu không phải vì cứu bọn em, đội trưởng anh cũng sẽ không bị tang thi cắn bị thương.” Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng kiên quyết không bỏ Thương Mặc lại.

Trước đó bốn người đã tiến vào kho vũ khí trong Cục cảnh sát thành phố, vốn định lấy chút vũ khí đạn dược, ai ngờ không may, khi ra ngoài gặp phải một con tang thi tiến hóa. Con tang thi này thu hút đám tang thi gần đó vây công cả bốn người.

Tất cả suýt chút nữa bỏ mạng ở nơi kia, sống chết chỉ cách nhau một đường.

Thấy ba người đều kiên quyết như thế, Thương Mặc cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, chỉ để lại một câu: “Nhớ cho tôi một phát súng, tôi không muốn ăn thịt đồng bào của mình.”

“Được, đội trưởng.” Ba người nghiêm túc gật đầu.

Trong phòng bỗng nhiên rơi vào trạng thái trầm mặc, không khí trở nên nặng nề, mấy người đàn ông trưởng thành đã là chiến hữu ở chung với nhau mấy năm, có tình cảm lúc sống chết nên trong lòng không thoải mái, lúc này còn cảm thấy bất lực.

“Nói hai câu đi.” Thương Mặc bỗng nhiên mở miệng, anh nhìn về phía Lâm Thịnh Đông cười nói: “Ngày thường không phải chú miệng mồm nhiều nhất? Sao giờ lại không rên được một tiếng? Hay cổ họng bị sao rồi?”

Lâm Thịnh Đông cố nén nỗi khổ sở trong lòng xuống, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn với khóc: “Em không phải đang suy nghĩ đấy sao?”

Bàng Hưng bỗng nhiên kể: “Đội trưởng, lúc bọn em tìm thuốc có gặp một cô bé, người còn đi theo đến tận đây, chắc muốn tìm kiếm che chở.”

“Xác thực chỉ có một mình?” Thương Mặc hỏi.

Bảo vệ nhân dân là chức trách của người làm quân nhân như bọn anh. Tuy nhiên trong mạt thế, bọn anh trước hết phải bảo vệ tốt bản thân mới có thể che chở được người khác.

Bàng Hưng và Lâm Thịnh Đông đồng loạt gật đầu: “Lúc bọn em lục soát tìm thuốc, cô bé kia trốn trong cửa hàng quần áo đối diện, chỉ có một mình.”

“Có thể đi theo xa đến vậy cũng không dễ, cứ để cô bé đó theo chúng ta về căn cứ đi!” Nói xong, Thương Mặc lảo đảo về phía sau một cái rồi trực tiếp ngả lưng vào ghế sofa, chớp mắt đã hôn mê.

Anh cảm giác toàn thân không có sức lực, đầu óc mơ màng, ngũ cảm cũng bắt đầu dần trở nên kém linh hoạt hơn.

(*) Ngũ cảm gồm thính giác, vị giác, thị giác, khứu giác và xúc giác - 5 giác quan của con người giúp chúng ta cảm nhận các kí©ɧ ŧɧí©ɧ của môi trường bên ngoài cơ thể. Giới hạn của các cơ quan cảm giác này chính là giới hạn của chính cơ thể con người.

Bàng Hưng chỉ có thể trầm mặc gật đầu, không quấy rầy Thương Mặc nghỉ ngơi nữa. Anh ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài hàng hiên, Cốc Vũ đang ngồi trên cầu thang, một tay chống cằm. Một dây mây màu xanh lục không khác gì con rắn nhỏ vòng quanh ngón tay trỏ của cô biến thành một chiếc nhẫn tròn tròn như lục bảo vô cùng xinh đẹp. Phần đuôi của dây mây còn men theo ngón tay nhẹ nhàng lắc lư thành hình hoa, cuối cùng tạo thành từng vòng từng vòng hoa văn xoắn ốc.

Bàng Hưng đi tới phía sau Cốc Vũ, phát hiện dây mây trong tay cô, nhướng mày kinh ngạc. Không ngờ cô nhóc này còn là một dị năng giả, đáng tiếc dây mây kia quá bé nên không dùng được.

“Khụ!”

Bàng Hưng nắm tay lại, đặt bên miệng khẽ ho một tiếng ra dấu.

Cô bé nhỏ xinh ngồi kia lập tức kinh hoàng đứng lên, tò mò nhìn anh ấy, đôi mắt to tựa như mang ý dò hỏi, anh gọi tôi có việc gì à?

“Đi theo tôi.” Bàng Hưng bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này sao cứ tạo cảm giác hơi ngốc nhỉ?

“A?” Cốc Vũ nhất thời không phản ứng lại, nhanh như vậy đã đón nhận cô rồi sao?

Cô còn cho rằng sẽ phải mất đến vài ngày cơ đấy.

Trước đây con sói bị tật chân ngọn núi bên cạnh muốn gia nhập vào bầy sói cũng phải theo hơn nửa tháng mới được đồng loại đón nhận. Chẳng qua có thể cùng những người ánh sáng vàng lấp lánh này ở với nhau… vẫn thật vui!!!

“Được.” Cốc Vũ liên tục gật đầu.

Ông cú mèo đã từng nói, những người thân mang công đức đều là người tốt, hoặc hành thiện tích đức hoặc vì thiên hạ, hẳn sẽ không phải người xấu.

Đi theo Bàng Hưng vào nhà, Cốc Vũ mở to hai mắt nhìn chằm chằm, không ngờ trong phòng còn có mấy người mang ánh sáng vàng lấp lánh lấp lánh.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ!!!

Cốc Vũ vội vàng bước nhanh vào phòng, giữa phòng khách - Nơi cách ba vị đang phát ánh sáng vàng lấp lánh kia gần nhất.

Bước đến gần bàn trà, Cốc Vũ mới phát hiện trong phòng còn một người nữa. Hơn nữa ánh sáng vàng trên thân người này còn dày đặc hơn, loé sáng tới mức mắt cô còn không mở ra nổi. Tuy nhiên người này hình như bị thương.

Cô đến gần nhìn thử, nói với giọng khẳng định: “Anh sắp chết.”

Lời vừa nói xong đã khiến ba người Bàng Hưng lập tức nhíu mày. Cốc Vũ đã nói thẳng sự thật mà cả ba không muốn đối mặt nhất, trần trụi đặt nó lên trên mặt bàn.