Trước mặt Lục Vô Tuý, Giang Hoài dường như không nhắc đến người bạn qua mạng đó nhiều?
Cậu khá ngạc nhiên khi Lục Vô Túy thực sự nhớ rằng cậu đã trò chuyện với người bạn qua mạng.
Nhưng rất nhanh, cậu đã không có tâm tư đi nghĩ những thứ này.
Lục Vô Túy chậm rãi gửi tới: [Theo biểu hiện của cậu lúc trước, tôi sẽ thêm một số hiệp nghị và quy định về giường ngủ. ]
Giang Hoài:……
Thực sự muốn giả chết.
Nghĩ thì như vậy, nhưng cũng không trả lời tin nhắn, mà để cái tin nhắn mới nhất này treo trên màn hình.
"Đối với sự hợp tác này, chúng tôi thực sự vinh dự..."
Lục Vô Túy lấy điện thoại ra và liếc nhìn nó trong giờ nghỉ giải lao.
Sau khi phát hiện Giang Hoài vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình, hắn nhướng mày cười lạnh.
Trở về lại tính sổ.
Lão bản bên cạnh cẩn thận với Lục Vô Túy, che giấu sự bát quái trên mặt và cười nói: "Chúng tôi thực sự không ngờ rằng Lục tổng đã kết hôn."
Trong vòng bạn bè, họ không thể nhìn thấy động thái của Giang Hoài.
Nhưng lại có thể thấy động thái Lục Vô Túy ở mục bình luận phía dưới tag Giang Hoài.
Lục Vô Túy đã kết hôn không phải là một bí mật, nghe ngóng một chút là có thể nghe được.
Tuy nhiên, từ rất lâu rồi khái niệm “Người đàn ông độc thân hoàng kim ” của Lục Vô Túy đã ăn sâu vào lòng người, cộng với việc hắn kín tiếng trong cuộc hôn nhân dẫn tới rất nhiều người tin tức lạc hậu, không rõ lắm chuyện này.
Lục Vô Túy đặt điện thoại lại mà không giải thích bất cứ điều gì.
Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là không muốn thảo luận chuyện này.
Vì vậy, đối phương đem những từ “Ngài cùng phu nhân tình cảm thật tốt” nhét vào lại trong cổ họng.
Khi Giang Hoài đang vẽ tranh, nhận được tin nhắn mới.
Cậu cho rằng vẫn là Lục Vô Túy, vốn định giả chết đến cùng, nhưng cuối cùng lại nhịn không được liếc mắt nhìn điện thoại.
Không phải Lục Vô Túy.
Là Thoại Đồ.
Anh ta vẫn còn muốn rủ Giang Hoài đi chơi, nhưng lần này nội dung có chút khác biệt.
Giang Hoài nhìn thấy thứ anh ta gửi đến, sửng sốt một chút, sau một lúc lâu cậu lại cầm điện thoại lên, chậm rãi gõ vài chữ.
Hiện tại địa vị Lục Vô Túy đã được củng cố, trường hợp yêu cầu hắn phải đi xã giao rất ít, hắn cũng cảm thấy phiền chán với những cảnh như vậy, hơn nữa hắn cũng mệt mỏi cho nên luôn chuồn sớm.
Rốt cuộc, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi.
Sau khi tiễn đối tác của mình, Lục Vô Túy lại bị người khác vướng chân.
Hắn nhìn Đào Thanh Lị trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng.
Đào Thanh Lị kỳ thật cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Nhưng cô đến đây hôm nay xác thật là có chuyện mới lại đây.
Lục Vô Túy nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, vào ngày mùng 8 tháng trước, hợp tác giữa Lục gia và nhà cô đã chấm dứt, Đào tiểu thư.”
Đào Thanh Lị trên mặt biểu lộ thận trọng, “Tôi hôm nay tới đây tìm ngài, không phải bởi vì cái này……”
Lục Vô Túy thần sắc như thường, cũng không có phản ứng đặc biệt.
“Ngài có biết cha ngài tháng này đi nước ngoài không?” Đào Thanh Lị hỏi.
Lục Vô Túy bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía cô.
Đào Thanh Lị bị hoảng sợ, vội vàng nói: "Tôi không có ý gì khác, nhưng bạn tôi gần đây đã nhìn thấy ông ấy trong sòng bạc Garvey bạn tôi chụp ảnh gửi qua, vì vậy tôi mới tới đây tìm ngài.”
Lục Vô Túy không nói nhiều, các nhân viên bên cạnh lần lượt rời khỏi.
Hắn nói với Đào Thanh Lị bên cạnh "Ra ngoài nói chuyện."
Vẻ mặt của Đào Thanh Lị đột nhiên có chút vui mừng, cô thầm giấu sự xấu hổ vì đã có thể tiếp xúc với Lục Vô Túy, rời khỏi công ty cùng với Lục Vô Túy.
Hai người tìm một quán cà phê gần công ty.
Đào Thanh Lị tốt xấu cũng là thiên kim tiểu thư, đã quen với xa hoa cao cấp, chưa từng có người đàn ông nào đưa cô đến một nơi mà không hỏi qua.
Nhưng người này là Lục Vô Túy, cho nên tính tình đại tiểu thư của cô không thể phát ra.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lục Vô Túy tư thái thoải mái nói:“Đào tiểu thư, cô muốn cái gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề."
Trong những năm gần đây, cha của Lục Vô Túy, Đường Bình Kiến, cũng không thiếu chuyện xấu ở bên ngoài.
Lục Vô Túy đã rất thành thạo trong việc giải quyết những mớ hỗn độn này.
Đương nhiên, hắn mỗi lần xử lý đều khác nhau, có lúc xử lý một số chuyện rắc rối, có lúc xử lý những người nhân cơ hội tống tiền.
Cũng may, lần này Đào Thanh Lị có mang theo đầu óc.
Khi đối mặt với Lục Vô Túy, cô đỏ mặt một chút, mang theo một ít thái độ nữ sinh.
Lục Vô Túy luôn cao cao tại thượng, lại bất cận nhân tình.
Có thể nhìn thấy hắn ngồi ở đối diện chính mình, cởi tây trang ra, dùng một loại thái độ bình thường nói chuyện…… Đây là điều mà có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng được.
Khi Lục Vô Túy trở nên mất kiên nhẫn, Đào Thanh Lị cắn cắn môi, "Cha của ngài dường như nợ rất nhiều tiền ở nước ngoài và đang bị người khác đe dọa. Bây giờ ông ấy được bạn của tôi bảo vệ, không ít người tiêu rất nhiều tiền sẽ mua tin tức của ông ấy."
Lục Vô Túy nghĩ thầm, quả nhiên là không có gì mới mẻ.
Đường Bình Kiến không có nhiều sở thích, cờ bạc là một trong số đó, ở trong Lục gia vốn đã
thối nát, ông ấy càng thối nát hơn.
Bởi vì lần này rắc rối không đến trước mặt Lục Vô Túy.
Hắn không có ý định dọn dẹp mớ hỗn độn cho Đường Bình kiến.
Lục Vô Túy dừng một chút, "Tôi hiểu, vậy Đào tiểu thư nói với tôi những chuyện này muốn đạt được cái gì?"
Trong cái vòng này của bọn họ.
Chưa bao giờ tồn tại sự cống hiến quên mình mà chỉ có sự trao đổi quyền lợi.
Lục Vô Túy đã hình thành thói quen với loại hình thức này từ lâu.
Bên cạnh hắn, không có người nào làm chuyện gì mà không có mục đích... Ngoại trừ Giang Hoài, không còn người nào khác.
Nghĩ đến Giang Hoài, Lục Vô Túy lại nhớ tới, người này đến bây giờ còn chưa trả lời tin nhắn của mình.
Thời gian này, phỏng chừng đã ở nhà ăn cơm.
Đào Thanh Lị kêu Lục Vô Túy hai tiếng.
Lục Vô Túy định thần lại nghe thấy Đào Thanh Lị đưa ra yêu cầu của cô.
Yêu cầu rất nhỏ, cũng không tính quá mức.
Chỉ là muốn hắn nhẹ tay, buông tha một công ty nhỏ bị chèn ép gần đây.
Lục Vô Túy nói: "Đáp ứng với cô cái này thì dễ, nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ."
Đào Thanh Lị sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu.
Lục Vô Túy nói: “Rất đơn giản.”
“Tôi không cần bạn của cô bảo vệ cha tôi.”
Trong mắt Lục Vô Túy lóe lên một tia lạnh lùng, “Tôi cần các người đem tin tức ông ấy bán đi.”
Đào Thanh Lị hoàn toàn choáng váng.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô phải kiểm tra lại nhiều lần trước khi có thể tin rằng mình không có nghe lầm.
…… Lục Vô Túy thậm chí còn tàn nhẫn hơn so với những lời đồn đại.
Máu lạnh và tàn nhẫn hơn nhiều.
Ngay khi Đào Thanh Lị đang nghĩ như vậy, đôi mắt của Lục Vô Túy đột nhiên nheo lại vì một lý do nào đó.
Và sự thờ ơ trên khuôn mặt hắn giảm đi rất nhiều ngay lập tức.
Đào Thanh Lị nhìn theo ánh mắt của hắn.
Đối diện với quán cà phê nơi họ đang ngồi là một cửa hàng tráng miệng có cửa kính, có thể nhìn thấy rõ những khách hàng bên trong.
Sau khi Đào Thanh Lị nhìn thấy người đối diện là ai, cô lập tức nắm chặt tay và nghiến răng.
Điều mà Giang Hoài không ngờ tới là Thoại Đồ chính là Đào Ra Nam.
Lúc đầu khi xem tin nhắn, cậu còn tưởng rằng Thoại Đồ chơi sỏ mình, nhưng điều này hơi khó xảy ra.
Đầu tiên, cậu chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ chủ đề nào về Đào Ra Nam với Thoại Đồ
Thứ hai là, Thoại Đồ chơi sỏ với cậu làm gì?
Với một tâm trạng phức tạp, cuối cùng cậu đã đồng ý gặp Thoại Đồ, cũng chính là gặp mặt Đào Ra Nam.
Khi Đào Ra Nam đối mặt với cậu, anh ta trở nên hơi mất tự nhiên.
Rõ ràng trước đây anh ta không như thế này.
Giang Hoài đang nghĩ về điều này, khi muốn nói điều gì đó, Đào Ra Nam đột nhiên nói: "Tôi xin lỗi vì đã gọi cậu ra ngoài bằng cách như vậy."
Giang Hoài dừng một chút, nói: "Tôi ghét lừa gạt.”
Đào Ra Nam nhanh chóng xin lỗi cậu, "Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cách này để liên lạc với cậu, nhưng tôi không ngờ cậu lại thích những con thú bông do tôi thiết kế. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghĩ sẽ dễ dàng kết bạn hơn với cậu, vì vậy tôi đã thêm WeChat của cậu."
Giang Hoài vẫn không vui lắm.
“Hơn nữa tôi chỉ là tạm thời không nói cho cậu, cũng không phải lừa gạt cậu đúng không?” Đào Ra Nam nói, “Ít nhất tôi không có lừa gạt cậu.”
Lời này là có đạo lý.
Nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Giang Hoài uống hết ly trà sữa trước mặt, nói: "Tôi đến đây chỉ để chắc chắn rằng Thoại Đồ và Đào Ra Nam có phải một người hay không, bây giờ tôi đã xác định xong rồi, tạm biệt."
Đào Ra Nam biết cậu là loại dầu muối không ăn.
Thấy Giang Hoài thực sự muốn rời đi, Đào Ra Nam không thể làm gì khác hơn là đưa ra át chủ bài, "Cậu có biết tại sao Lục Vô Túy muốn liên hôn với cậu không?"
Giang Hoài đối với cái đề tài này, cảm thấy trình độ hứng thú là trung bình.
Nhưng cậu vẫn dừng lại, cúi đầu đùa nghịch di động.
Ngay khi Đào Ra Nam đang tự hỏi cậu đang làm gì, Giang Hoài đã đặt điện thoại trước mặt anh ta.
Trên màn hình là giao diện của Bách khoa toàn thư Baidu.
Trên đó viết: liên hôn thương mại nói chung là hai gia đình vì lợi ích mà để con cái kết hôn, mục đích chính là vì lợi ích.
Đào Ra Nam:……
Cái quái gì thế.
Giang Hoài cuối cùng đã ở lại và ngồi đối mặt với Đào Ra Nam.
Không lâu sau sự im lặng, ai đó gõ vào tấm kính bên cạnh chỗ ngồi của họ.
Hai người đồng thời quay đầu sang một bên, đồng thời đóng băng.
Lục Vô Túy một tay xách theo áo vest, thong thả ung dung nhìn hai người, biểu tình lạnh nhạt.
Bên cạnh hắn là Đào Thanh Lị đang cười xấu hổ.
Giang Hoài & Đào Ra Nam:……
Vài phút sau, Lục Vô Túy ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, Đào Thanh Lị cũng ngồi xuống bên Đào Ra Nam.
Bầu không khí cứng ngắc đến mức dường như nó sẽ đóng băng trong giây tiếp theo.
Bất cứ ai di chuyển một chút, vụn băng bắt đầu rơi ra khỏi cơ thể.
Chỉ có Giang Hoài không chút nào bị ảnh hưởng, ngược lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt kỳ quái.
Lục Vô Túy trầm giọng hỏi: “Thời gian này, em không ở nhà, sao lại chạy ra ngoài?"
Lời này vừa nói ra, chị em đối diện đều vểnh tai lên.
Giang Hoài nói: “Anh ta kêu tôi ra.”
Người ở đây đều biết anh ta là đang nói ai.
Lục Vô Túy cười lạnh: "Hắn bảo em ra ngoài thì em ra ngoài? Tôi gửi tin nhắn thì không trả lời."
Giang Hoài giả ngu, vội vàng cầm điện thoại kiểm tra.
Sau khi làm xong hành động cứng ngắc, cậu nói thật, "Tôi quên mất."
Lục Vô Túy: “……”
Đối diện với họ, Đào Thanh Lị rũ mắt xuống.
Đầu ngón tay của cô gần như bấu chặt vào da thịt, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào, cô chỉ cảm thấy ghen tị với Giang Hoài.
Ghen tị vì người đó, ghen tị vì Giang Hoài được đối xử bất công.
Lúc này, người phục vụ đi tới, hỏi mấy người ăn cái gì.
Phỏng chừng là thấy bọn họ ngồi lâu, nhưng không có ý định gọi món gì cả, lúc này mới tiến lên hỏi một câu.
Nghe vậy, Đào Ra Nam vội vàng cầm thực đơn lên gọi món, sau khi phát hiện ra toàn là món tráng miệng, hơi dừng lại, mới gọi vài món.
Giang Hoài có chút tò mò: “Không phải là không thích ăn sao…”
Lời còn chưa dứt, hai người đàn ông có mặt đã đồng thời nhìn cậu.
Giang Hoài lúc này mới có phản ứng.
Bây giờ, cậu có lẽ không biết Đào Ra Nam thích ăn gì mới đúng!
Thực ra cậu cũng không muốn biết cho lắm.
Chỉ là, kiếp trước Đào Thanh Lị luôn thích đem tam cương ngũ thường phụ xướng phu tùy* treo ở bên miệng.
Mặc dù Giang Hoài muốn nhắc nhở cô rằng cậu là đàn ông.
Nhưng bởi vì Đào gia biết cậu có thể sinh con, cho dù nói ra cũng không có tác dụng gì.
Vì điều này, cậu buộc phải biết rất nhiều thói quen của Đào Ra Nam.
Trong số đó có cậu biết rằng Đào Ra Nam không thích món tráng miệng lắm.
Lục Vô Túy nheo đôi mắt, lạnh lùng mà nhìn Giang Hoài.
Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt này.
Giang Hoài biết hắn thông minh, bởi vậy có chút chột dạ mà tránh đi tầm mắt hắn.
Đào Thanh Lị bỗng nhiên nói: "Không ngờ hai người lại quen biết nhau, thật là bất ngờ."
Đào Ra Nam vội vàng nói: “Chị, chúng em không quen nhau lắm..."
“Phải không?” Đào Thanh Lị hỏi ngược lại “Nhưng nếu như không quen lắm, Tiểu Giang sao lại cùng em đi ra ngoài, đúng không Tiểu Giang?”
Bị kêu “Tiểu Giang” Giang Hoài thiếu chút nữa không nghe hiểu cô đang kêu ai.
Cậu nghĩ nghĩ, mới nói: "Không tệ".
Bởi vì cậu xem như tương đối quen thuộc với Thoại Đồ, nhưng không quen thuộc với Đào Ra Nam, nên giữa hai người là "không tệ".
Đào Ra Nam chưa bao giờ thấy ai tự mình nhảy xuống hố.
Anh ta nhìn Lục Vô Túy sắc mặt trầm xuống, không khỏi nhíu mày.
Bất quá nói, bọn họ rõ ràng cái gì cũng chưa làm.
Vì cái gì bị Lục Vô Túy gặp được, có thể khẩn trương như vậy?
Ở đây bốn người, bốn cái tâm tư khác nhau, không ai trong số họ sẵn sàng rời đi trước.
Giang Hoài tập trung vào việc ăn món tráng miệng mà người phục vụ bưng lên, trong khi Lục Vô Túy thỉnh thoảng đưa cho cậu một tờ giấy.
Giang Hoài cảm thấy kỳ quái.
Lục Vô Túy lời ít mà ý nhiều, "Lau khóe miệng đi."
Giang Hoài "Ừ" một tiếng.
Sau gần nửa giờ kẹt cứng trong bầu không khí kỳ lạ này, Đào Thanh Lị chịu không nổi nữa.
Cô chủ yếu không muốn nhìn thấy Lục Vô Túy ở chung với Giang Hoài.
Mặc dù sắp rời đi nhưng cô cũng không chịu thua kém, cười nhẹ nói: "Thời gian đã muộn, tôi còn có việc phải làm, hôm nay rất vui được trò chuyện với Lục tổng, hy vọng về sau còn có thể có cơ hội ở cùng nhau uống cà phê.”
Cô nói lời này một cách ái muội.
Nếu là người khác, lẽ ra sẽ phải cảm thấy có gì đó nhưng mà cố tình cô nói với Giang Hoài.
Giang Hoài mà hiểu thì có quỷ nó mới tin.
Lục Vô Túy càng không để trong lòng, cực kỳ lạnh lùng gật đầu, không nâng mí mắt.
Đào Thanh Lị cắn chặt răng, cố gắng kéo Đào Ra Nam lên.
Tuy nhiên, em trai cô cũng là người có suy nghĩ riêng.
Không nhúc nhích.
Đào Thanh Lị hít một hơi thật sâu, nhìn Lục Vô Túy một cách lưu luyến mà dạo qua một vòng, rồi rời đi.
Sau khi cô đi, điện thoại của Lục Vô Túy vang lên.
Hắn bận rộn với công việc kinh doanh, những cuộc gọi hắn nhận được về cơ bản là cuộc gọi công việc, vì vậy sau khi tạm dừng một lúc, vẫn chọn trả lời chúng.
Nhất thời lại dư lại hai người.
Sau một hồi im lặng, Đào Ra Nam nói với Giang Hoài: "Tôi biết rằng cậu cũng giống như tôi, cũng là nạn nhân của hôn nhân thương mại. Chúng ta căn bản không muốn dính vào vũng nước đυ.c này. Là những người khác đã kéo chúng ta xuống."
Giang Hoài ngẩng đầu.
"Cậu không có quyền ở nhà, nơi đó không thể được gọi là nhà của cậu..."
Giang Hoài mờ mịt: “Anh đang nói cái gì?”
Đào Ra Nam nghẹn một chút.
Anh ta lẩm bẩm nói: “Tôi thật ra cũng muốn biết, mình rốt cuộc đang làm gì.”
Hai người đều không phát hiện, Lục Vô Túy đã nghe điện thoại xong.
“Lục gia vốn dĩ không phải nhà của tôi,” Giang Hoài cảm thấy có điểm kỳ quái, vẫn là chậm rì rì nói, "Tôi tại sao phải coi đó là nhà của mình, tại sao lại vì ở trong nhà người khác không có quyền lợi mà cảm thấy phẫn nộ?”
Thật hiếm khi cậu nói rõ ràng như vậy.
Nếu bỏ qua tốc độ nói chậm và biểu hiện ngây thơ của cậu.
Trên thực tế, lời nói của cậu có trật tự hơn nhiều so với hầu hết mọi người.
_________
*Khổng tử đặt ra một loạt tam cương (tam cang), ngũ thường, tam tòng, tứ đức... để làm chuẩn mực cho mọi sinh hoạt chính trị và an sinh xã hội.
Tam cương và ngũ thường là lẽ đạo đức mà nam giới phải theo. Tam tòng và Tứ đức là lẽ đạo đức mà nữ giới phải theo. Khổng Tử cho rằng người trong xã hội giữ được tam cương, ngũ thường, tam tòng, tứ đức thì xã hội được an bình.
A. Tam cương: tam là ba, cương ( cang) là giềng mối. Tam cương là ba mối quan hệ: quân thần (vua tôi), phụ tử (cha con), phu thê (chồng vợ). Trong xã hội phong kiến, những mối quan hệ này được các vua chúa lập ra trên những nguyên tắc “chết người”.
1. Quân thần: ("Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung" nghĩa là: dù vua có bảo cấp dưới chết đi nữa thì cấp dưới cũng phải tuân lệnh, nếu cấp dưới không tuân lệnh thì cấp dưới không trung với vua)Trong quan hệ vua tôi, vua thưởng phạt luôn luôn công minh, tôi trung thành một dạ.
2. Phụ tử: ("phụ sử tử vong, tử bất vong bất hiếu nghĩa là: cha khiến con chết, con không chết thì con không có hiếu)").
3. Phu thê: ("phu xướng phụ tùy" nghĩa là: chồng nói, vợ phải nghe theo).
B. Ngũ thường: ngũ là năm, thường là hằng có. Ngũ thường là năm điều phải hằng có trong khi ở đời, gồm: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
1. Nhân: (tính người) Lòng yêu thương đối với muôn loài vạn vật.
2. Nghĩa: Cư xử với mọi người công bình theo lẽ phải.
3. Lễ: Sự tôn trọng, hòa nhã trong khi cư xử với mọi người.
4. Trí: Sự thông biết lý lẽ, phân biệt thiện ác, đúng sai.
5. Tín: Giữ đúng lời, đáng tin cậy.
C. Tam tòng: tam là ba; tòng là theo. Tam tòng là ba điều người phụ nữ phải theo, gồm: "tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử".
1. Tại gia tòng phụ: người phụ nữ khi còn ở nhà phải theo cha.
2. Xuất giá tòng phu: lúc lấy chồng phải theo chồng.
3. Phu tử tòng tử: nếu chồng qua đời phải theo con.
D. Tứ đức: tứ là bốn; đức là tính tốt. Tứ đức là bốn tính nết tốt người phụ nữ phải có, là: công - dung - ngôn - hạnh.
1. Công: làm giỏi, khéo léo trong việc làm.
2. Dung: (phải trao chuốc sắc đẹp) hòa nhã trong sắc diện.
3. Ngôn: dịu dàng, mềm mại trong lời nói.
4. Hạnh: nhu mì trong tính nết.