Bánh Kem Có Lưỡi Dao

Chương 11

Về đến nhà, mẹ tôi đang chiên cá trong bếp.

Mùi hương nóng hổi bay ra, máy hút khói rẻ tiền phát ra tiếng kêu rất lớn.

Tôi sắp xếp gọn gàng xấp đề thi vừa mua lên bàn học rồi mới cầm điện thoại.

Mười phút trước Quý Uyên mới gửi một tin nhắn mới: "Nghiên Nghiên, không trả lời tin nhắn thì khai giảng xong sẽ phải chịu hậu quả rất đáng sợ đấy."

Tôi nhìn chằm chằm hàng chữ này cười đến trào phúng.

Lúc ở bên cạnh Giang Kha còn có thời gian rảnh rỗi uy hϊếp tôi nữa cơ à?

Hay tin nhắn này hắn gửi cho tôi dưới sự "chỉ bảo" của cô ta?

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Kha làm mấy chuyện kiểu này.

Trước khi chuyển trường tới đây, một trong những thủ đoạn cô ta dùng để bắt nạt tôi chính là dẫn đám người hầu của mình lợi dụng tất cả mọi cơ hội gửi tin nhắn uy hϊếp, hoặc là gửi các loại ảnh chụp máu me khủng bố tới tất cả các tài khoản mạng xã hội của tôi.

Tất cả những thứ này mọi người đều thấy, những không ai giúp tôi.

Bởi vì trong mắt tất cả mọi người, tôi là một kẻ [bình thường không có gì nổi bật nhưng thật ra cả bụng ý nghĩ xấu xa] ác độc.

Thời điểm vừa lên lớp 11, người bạn đầu tiên tôi quen trong lớp là Mạnh Thanh Hoa.

[*Ở Trung Quốc, bắt đầu từ lớp 11 sẽ phân thành 2 khoa là khoa tự nhiên và khoa xã hội nên vừa lên 11 coi như là một lớp mới hoàn toàn.]

Mỗi lần thi cử cậu ta đều ngồi vững vị trí Top 1 toàn khối, còn tôi phải dùng hết toàn bộ tinh thần mới miễn cưỡng duy trì Top 10 trong lớp.

Nhưng chúng tôi có rất nhiều điểm chung.

Ví dụ như, hoàn cảnh gia đình.

Cậu ta cũng giống tôi, gia cảnh nghèo khó, học tập là con đường duy nhất có thể đi, cho nên đều phải dốc hết sức không có giây phút nào dám thả lỏng.

Mạnh Thanh Hoa từng nói với tôi: "Trường học tớ muốn thi đậu nhất chính là trường cùng tên với tớ, vào những trường khác đều coi là tớ thất bại."

Nghi lực vươn lên và thành tích ưu tú của cậu ta đã dung hòa thành một loại khí chất rất độc đáo, vô cùng hấp dẫn người khác.

Tóm lại là vị tiểu thư Giang Kha cành vàng lá ngọc của trường bắt đầu theo đuổi Mạnh Thanh Hoa.

Xong lại bởi vì tôi và cậu ta khá thân thiết nên những người xung quanh bắt đầu cố ý vô tình xa lánh tôi.

Đồ mà tôi chạm vào sẽ không ai thèm đυ.ng tới nữa, lúc đi bộ có bạn nam không cẩn thận va vào tôi đã nhảy cẫng lên, vừa hét vừa ra sức phủi bụi trên người giống như vừa chạm vào thứ gì bẩn thỉu vậy.