Bánh Kem Có Lưỡi Dao

Chương 9

"Em nằm mơ!"

"Tôi sẽ không để em thi đậu đại học đâu, cả đời này em đừng mong thoát khỏi tay tôi."

Quý Uyên nói được thì làm được.

Từ hôm đó trở đi hắn dẫn đầu bắt nạt tôi một cách cay nghiệt hơn, nhưng cũng bí mật hơn.

Lần trước tôi nói chuyện với thầy chủ nhiệm xong thì nhiều ít cũng có chút tác dụng, ít nhất lời đồn đại về sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của tôi không còn ai thảo luận nữa.

Chẳng qua tôi đã không có cách nào để yên ổn mà học tập.

Sách bài tập và bài thi luôn không cánh mà bay, trong hộp bút rất khó tìm được một cây bút lành lặn có thể sử dụng, thậm chí lần thi thử thứ ba khi tôi mở tập giấy nháp của mình ra mới phát hiện mặt trái của tờ thứ hai đã bị viết chằng chịt, dày đặc các công thức.

"Thưa thầy!"

Nữ sinh ngồi đằng sau tôi chợt đứng phắt lên: "Tống Nghiên chép tài liệu, cậu ấy gian lận!"

Tôi bị giáo viên dắt ra khỏi phòng thi, bị tra hỏi rất nhiều lần, lúc mọi chuyện kết thúc thì môn thi cuối cùng cũng đã xong.

Sắc trời u ám, trong sân trường đã chẳng còn mấy người.

Sau khi lần thi thử thứ ba kết thúc thì kì nghỉ đông đã tới.

Tôi trở lại phòng học với tâm trạng chết lặng, ngồi một chỗ thẫn thờ rất lâu mới chuẩn bị tới nhà vệ sinh rửa mặt.

Tôi nhắm mắt lại để dòng nước lạnh lẽo hất lên mặt.

Đằng sau bỗng vang lên một tiếng cùm cụp.

Tôi cảnh giác đứng thẳng người, không màng đến cơn đau xuất hiện khi ánh mắt bị dòng nước tạt vào, bước nhanh tới cửa rồi cố hết sức đẩy ra.

Cửa không xê dịch.

Cửa phòng đã bị người khác khóa từ bên ngoài.

Ngay sau đó ánh đèn cũng tối đen.

Đèn tắt.

Tôi đứng giữa không gian tối đen như mực, cảm giác sợ hãi giống như thủy triều ập tới cắn nuốt tâm trí tôi.

Tôi cắn răng dùng đôi tay đã run rẩy liều mạng đập cửa: "Quý Uyên!!"

"Cậu thả tôi ra ngoài!!!"

Không ai trả lời.

Điện thoại để trong cặp, mà cặp vẫn còn trong lớp.

Lúc trước yêu nhau tôi từng nói với Quý Uyên.

Bởi vì lúc nhỏ có ngày mẹ tôi đi qua tỉnh khác nhập hàng, tôi ở nhà một mình, trời xui đất khiến thế nào mà lỡ tay tự khóa mình trong tủ quần áo.

Mà mẹ gặp chút ngoài ý muốn nên mãi tới hai ngày sau mới về đến nhà.

Tôi bị nhốt trong ngăn tủ chật hẹp đó, không ăn không uống suốt hai ngày.

Cho nên từ nhỏ đến lớn tôi vô cùng sợ bóng tối.

Lúc đó Quý Uyên nghe xong hai mắt đỏ hoe, ôm tôi, hôn hôn đỉnh đầu tôi nói hắn sẽ mãi mãi thắp một chiếc đèn chờ tôi.

Mà bây giờ, ở trong trường học không có bóng người này, sẽ không có ai tới cứu tôi.

Đương nhiên Quý Uyên cũng sẽ không đến.

Thậm chí hắn chính là người bày mưu đặt kế sai khiến người khác nhốt tôi vào đây.

Tôi chậm rãi trượt từ cánh cửa xuống nền đất, hai tay ôm chặt đầu gối, cuộn mình trên mặt sàn ướt lạnh.

Bóng tối vô tận không thấy điểm cuối hóa thành một con quái vật miệng đầy máu chuẩn bị nuốt chửng tôi.