Ví dụ như sai người cầm thuốc thử hóa học từ phòng thí nghiệm ra, đứng trước mặt đổ vào ly uống nước của tôi.
Để cho bạn nữ ngồi bàn sau đè tôi lại, gọi mấy bạn nam có hút thuốc trong lớp đến, bảo bọn họ gạt tàn thuốc vào đỉnh đầu tôi: "Nghiên Nghiên ơi em đoán xem, tàn thuốc có làm tóc em cháy được không nhỉ?"
Chờ đến khi trên đầu tôi đã tích một lớp tro bụi thật dày, da đầu bỏng rát vì đau đớn thì bọn họ lại đẩy tôi vào nhà vệ sinh, ra sức nhấn đầu tôi vào thùng nước lạnh, miệng thì cười cợt nói phải giúp tôi gội đầu cho sạch.
Với tư cách là bạn trai cũ, Quý Uyên biết rất rõ chu kỳ kinh nguyệt của tôi.
Cho nên hắn cố ý giúp tôi báo danh hạng mục chạy đường dài 3000m trong đại hội thể thao của trường vào đúng ngày tôi có kinh.
"Không thể xin nghỉ Nghiên Nghiên à."
Hắn vừa ghim dãy số dự thi vào lưng áo tôi vừa nói với tôi những câu nói dịu dàng đầy ác ý.
"Nếu không kỳ kinh tháng sau em phải chạy 10km rồi."
Mũi kim cứa vào da thịt tôi hết lần này tới lần khác, mãi cho đến khi trọng tài đứng ngoài sân thổi còi hắn mới ghim xong cho tôi.
Ngày hôm đó tôi chạy đến vòng thứ sáu thì té xỉu trên đường chạy.
Quý Uyên đưa tôi về nhà.
Trước đây hắn từng đến nhà tôi, chẳng qua khi ấy đến với thân phận là bạn trai.
Tôi mơ màng mở mắt, thấy hắn đứng trước bàn học của tôi lục lọi rồi cầm cái gì đó bỏ vào túi của mình.
Buổi tối lúc mẹ tôi đi làm về pha thuốc hạ sốt cho tôi uống.
Tôi cầm ly nước ấm, nghe thấy mẹ chần chờ hỏi han:
"Nghiên Nghiên, mấy hôm nay sắc mặt con kém quá, hôm trước trên mặt còn có vết thương, có phải không, có phải...."
Mẹ không nói câu tiếp theo.
Nhưng tôi đã hiểu ý của mẹ.
"Là con không cần thận mới bị vậy." giọng tôi khàn khàn, "Mấy hôm nay tiến độ dạy học khá nhanh nên thỉnh thoảng con phải thức đêm học bài, hơi thiếu ngủ thôi."
Mẹ thở phào một cái: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt...Con đã chuyển trường một lần rồi, điều kiện nhà mình thật sư không đủ sức..."
Giống như đang ám chỉ tôi, lại phảng phất đang thuyết phục chính mình.
Mẹ cầm ly không ra ngoài để tôi được nghỉ ngơi sớm một chút.
Tôi ngồi trên giường hai mắt nhắm nghiền, dùng sức cắn đầu lưỡi để đau đớn đè hết những hình ảnh vụn vỡ vừa lóe lên trong đầu.
Không phải chưa từng phản kháng.
Trước đây khi bị bạo lực học đường tôi đã phản kháng, sau đó thứ tôi nhận lại được là sự trả thù mãnh liệt hơn gấp bội.
Sau cơn bạo bệnh, mẹ tôi đến trường trao đổi với ban giám hiệu xong, cuối cùng quyết định rời khỏi thành phố, chuyển trường.
Mà bây giờ chuyện giống như vậy lại xảy ra.
Mẹ của tôi đã rất mệt mỏi.