Dịch giả: Cọp vằn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
"Nhìn trời thế này chắc không mưa đâu." Chúc Minh Lãng tự nhủ.
Rừng núi tự có phương thức trữ nước của nó, cây cối rậm rạp, đất đai rất dày, còn có những cái lá cây phồng ra để dự trữ thật nhiều nước nhằm đối chọi với ánh nắng gắt từ mặt trời, ngược lại thì thành trì trong sơn cốc, lại hạn hán đến mức đất đai cũng nứt nẻ.
Cũng không phải là mọi người hoàn toàn không có nước uống, mà là ruộng đồng, chăn nuôi thiếu rất nhiều nước, sắp đến mùa đông, mọi người cần tích trữ chút thức ăn.
Tiểu Bạch khởi quả thực rất lười biếng, nó rõ ràng có cánh, rõ ràng mới ngủ dậy, lại không muốn bay ở vùng rừng núi tuyệt vời này, lại đi đậu trên vai Chúc Minh Lãng...
Đã nằm trên vai hắn rồi thì kiên quyết không chịu bước xuống tự đi một bước nào.
Cũng may tiểu gia hỏa này cũng nhẹ, Hắc Nha lớn mà vẫn còn cái tính như này, Chúc Minh Lãng cảm giác mình nên đổi nghề làm thợ đúc giáp còn hơn, Mục Long Sư chắc không làm nổi.
"Vách đá phía trước có khe suối, không thích hợp đi, ngươi tìm một chút xem có đường nào không." Chúc Minh Lãng nói.
Bạch Khởi ra bộ không muốn rời đi chỗ nằm thoải mái này, cái đầu nhỏ lại bắt đầu cọ vào má Chúc Minh Lãng, bắt đầu làm nũng.
"Đồ quỷ lười biếng." Chúc Minh Lãng dở khóc dở cười.
Xem ra vẫn phải tự đi dò đường.
Chúc Minh Lãng đành đi đường vòng qua suối, phát hiện địa thế rừng núi phía trước bỗng cao lên, có mấy nơi dốc đến mức không có chỗ bám vào mà leo lên...
"Kỳ quái, sao nơi này có dấu vết của đường đi?"
Lúc Chúc Minh Lãng vòng qua chỗ dốc, lại phát hiện dấu vết những dây leo, dây gai bị chặt, hơn nữa dưới chân rõ ràng có lối đi, giống như đường tiều phu mở để lên núi.
Có vài phần nghi ngờ, Chúc Minh Lãng dọc theo con đường này đi tới chỗ cao, căn cứ trí nhớ tìm đến vị trí suối
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Chúc Minh Lãng sững sốt.
Sơn đê!
Nơi này có một ngọn sơn đê, vừa vặn cắt ngang dòng suối ở chỗ dốc kia.
Tổ Long Thành Bang thủy lợi xem ra cũng không phải quá lạc hậu, theo lý thuyết thì chỗ này xuất hiện một cái thủy đê là rất bình thường.
Thủy đê lúc mưa nhiều thì chứa nước, hạn hán thì xả nước, nông nghiệp, thủy lợi hết sức bình thường.
Nhưng phía sau thủy đê này, nước nhiều như một cái hồ trên núi, căn bản không có xuất hiện một tí dấu hiệu khô hạn nào, hơn nữa dòng suối bên trên dù không nhiều lắm nhưng cũng cuồn cuộn không ngừng chảy vào thủy đê trong sơn cốc này!
Lấy lượng nước của con đê này, hoàn toàn có thể tưới tiêu ruộng ở Vinh Cốc Thành, còn có thể nuôi chăn nuôi, chỉ cần xả con đê này ra là được!!
"Rốt cuộc là sao??" Chúc Minh Lãng có chút mờ mịt.
Vị thành chủ trẻ tuổi kia rõ ràng nói Vinh Cốc Thành không có nước, tưới tiêu là một vấn đề lớn, nhưng sơn đê này lại tích đầy nước, cái này là cố tình muốn cho các lão bách tính gặp khủng hoảng!
Chúc Minh Lãng đối với vị thành chủ trẻ tuổi kia vẫn là có vài phần ấn tượng tốt, đối mặt với Mục Long Sư cũng có chừng mực, lúc trình bày sự tình cũng có đầu có đuôi, còn nghĩ đến mưa vào ban đêm đem đến một ít nguy hại...
Nhưng mà, thấy đập chứa đấy nước này, thấy cái cống bị khóa chặt kia, thấy dòng nước cỏn con chảy vào sơn điền kia, Chúc Minh Lãng cảm thấy chán ghét cùng thất vọng vô cùng đối với vị thành chủ trẻ tuổi kia!
Nước tràn đầy nhưng lại không xả ra.
Dân thì khổ lại coi như không thấy.
Bụng dạ khó lường!
...
Dọc đường trở lại, tâm tình Chúc Minh Lãng cũng có chút nặng nề.
Mặc dù không ôm chí lớn, nhưng cũng không chịu nổi loại hành vi quan liêu kinh tởm này, chuyện này vẫn nên sớm báo với Đoàn Lam lão sư thì tốt hơn.
Đối lập với cái này, Đoàn Lam lão sư mới thật sự là người tốt, không ngại ngàn dặm xa xôi bay đến này phía đông Vinh Cốc Thành, liền làm một đống việc không có một chút lợi ích nào với bản thân, hơn nữa còn gieo một tư tưởng đáng quý vào các học viên Mục Long Sư: "Người có năng lực nên tạo phúc vì chúng sinh."
...
Giữa trưa, từng đạo ánh sáng giống quất vào mọi vật, rừng quả khô héo, ruộng đất nứt nẻ, rõ ràng mùa thu ở nơi này khiến cho người ta nóng nhưng lại làm cho lòng người nguội lạnh.
Ngày đêm nhiệt độ chênh lệch cực lớn, lúc Chúc Minh Lãng trở lại Vinh Cốc Thành đã mồ hôi đầm đìa, hắn đi dọc phố về phía phủ đệ, thấy trên đường có lái buôn đang ở vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, thần sắc có chút hốt hoảng.
Về đến trong phủ, Chúc Minh Lãng lại không nhìn thấy lão sư cùng các đồng học đâu, nghĩ bọn họ đã đến chỗ Tế Tự Thiên Thai, thế nên hỏi đường người làm trong phủ, liền đi đến Tế Tự Thiên Thai.
Vừa ra cửa, một người xông đến, hắn thấy Chúc Minh Lãng giống như đang tìm kiếm gì đấy, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Có phải là Chúc huynh hay không?" Nam tử khom hẳn người xuống nói.
Chúc Minh Lãng nhìn hắn, không lên tiếng.
Người này chính là vị thành chủ trẻ tuổi kia, Trịnh Du.
Trịnh Du đứng trước mặt Chúc Minh Lãng, tiếp tục cúi người, cái này làm cho Chúc Minh Lãng nhất thời nghĩ đến cái gì, thần sắc cũng cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để Bạch Khởi xuất thủ.
"Nghe Chúc huynh đã đi thượng du suối, xin hỏi Chúc huynh có thấy thủy đê chưa?" Trịnh Du tiếp tục dò hỏi.
"Thấy rồi." Chúc Minh Lãng đã chuẩn bị khá ổn.
"Có phải huynh định báo cho Đoàn Lam sư trưởng cùng Kha Bắc sư trưởng?" Trịnh Du hỏi lần nữa, giọng vẫn như cũ không thay đổi.
"Ngươi có lời gì nói thẳng đi." Chúc Minh Lãng đã chuẩn bị động thủ.
"Chúc huynh lại không nên hiểu lầm, Trịnh Du chẳng qua chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, cũng không hiểu Mục Long chi đạo, càng không có bất kỳ ý đồ xấu với Chúc huynh, nhưng mà trước khi Chúc huynh thông báo cho hai vị sư trưởng, trước tiên có thể nghe mấy câu của tại hạ, nếu Chúc huynh vẫn như cũ muốn đem chuyện xấu của Trịnh Du thông báo cho dân chúng, thông báo cho sư trưởng, ta cũng tuyệt không ngăn trở, hơn nữa cam tâm tình nguyện chịu phạt." Trịnh Du đứng dậy, trên mặt có mấy phần thành khẩn.
Chúc Minh Lãng liếc mắt nhìn sắc trời.
Mới vừa rồi còn vạn dặm không mây, giờ đã mây đen đầy trời, cũng không biết sắc trời đột biến, hay Thương Long Huyền Thuật của Đoạn Lam lão sư thi triển.
Không có đến mức nóng ran, nhưng bắt đầu có chút ngột ngạt.
"Thành chủ mời nói." Chúc Minh Lãng cũng không vội, nói đến nước này rồi.
"Chúc huynh có biết vu thổ, có biết ngoài năm mươi dặm tướng sĩ đang chém gϊếŧ cùng bạo dân vu thổ?" Trịnh Du mở miệng nói.
"Biết." Chúc Minh Lãng gật đầu một cái.
Vu thổ, nơi đó có hồi ức tốt đẹp của mình, hồi ức trồng dâu nuôi tằm các thứ các thứ.
"Ta xem Chúc huynh cũng là một trí giả, vậy Chúc huynh thấy cuộc chiến tranh này thế nào?" Trịnh Du hỏi.
"Ta chỉ nghe ngươi nói." Chúc Minh Lãng nhàn nhạt nói, nhưng nội tâm vẫn có một cách nhìn khác với Trịnh Du.
Hành vi của người này mặc dù ghê tởm x3,14 nhưng mà đôi mắt rất có thần thái, không giống với một kẻ thôn dân chút nào.
. . .