Mục Long Sư

Chương 11: Tiểu ngạc linh

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Ồ ồ ồ…"

Đột nhiên có một cái máng mở ra, các loại thức ăn hỗn tạp chạy ra ngoài, nghe được âm thanh này, đám tiểu ấu linh đang vui đùa ầm ĩ ở xung quanh liền nâng móng vuốt lên, vọt đến bên máng thức ăn.

Tới giờ ăn rồi!

Những con to lớn, là những ấu linh được sinh ra sớm nhất, hầu như chúng nó đều có thể chiếm được vị trí tốt, ăn đến cái bụng căng tròn, còn những con nhỏ gầy yếu, thì chỉ có thể sốt ruột đi tới đi lui ở bên cạnh, thật vất vả mới chen lấn, giành được một vị trí, nhưng chưa ăn được mấy ngụm thì đã bị đẩy ra ngoài.

Chúc Minh Lãng để ý thức ăn trong máng một chút, có rau xanh, thịt gà, trái cây, sâu trùng, xương lớn… Nói thật, khẩu phần lương thực này còn phong phú hơn so với phần ăn của những người dân thường nhỏ bé ở Vu Thổ.

"Đại nhục tằm?"

Bỗng nhiên, Chúc Minh Lãng để ý đến một loại thức ăn, đó chính là đại nhục tằm mà mình vẫn hay nuôi trong mấy năm qua, điều thú vị là, hầu như đa số ấu linh đều không có chút hứng thú gì với loại vật này, kể cả một vài Điểu Linh cũng không thích…

Tranh đoạt một vòng, trong máng chỉ còn lại một chút đồ ăn hư thối cùng với mấy con nhục tằm không được ai quan tâm, lúc này Chúc Minh Lãng mới phát hiện ra một con tiểu ngạc linh đen sì, nó cảnh giác và đề phòng với mấy con tiểu lang linh có cơ thể cường tráng, nó ngậm lấy đại nhục tằm rồi nhanh chân bỏ chạy!

Mấy con tiểu lang linh đó nhìn thấy tiểu ngạc linh đen sì, liền lập tức đuổi theo, cắn xé nó một trận.

Tiểu ngạc linh còn rất non nớt, mỗi một con tiểu lang linh ở đây đều có thân hình lớn hơn nó một vòng, chớ nói chi là bốn con chúng nó cùng vây đuổi một tiểu ngạc linh.

Tiểu ngạc linh bò rất nhanh nhẹn, liên tiếp bỏ xa ba con tiểu lang linh, nhưng cuối cùng nó vẫn bị bắt lại bởi một con tiểu lang linh thành niên có kích cỡ bằng một con chó trưởng thành, nó còn chưa kịp nuốt xuống nhục tằm, thì đã bị tiểu lang linh vồ tới đè trên mặt đất...

"Ngay cả ở chỗ này mà cũng có đánh chiếm địa bàn." Chúc Minh Lãng lắc đầu, vươn tay bắt lấy tiểu lang linh kia, rồi vứt nó xuống một bên.

Sau khi tiểu ngạc linh đen thui được giải thoát, lập tức nó nhào về phía đại nhục tằm dính đầy bùn trên mặt đất, nó cũng mặc kệ thịt đó có bẩn hay không, hai ba ngụm đã nhét miếng thịt tằm này vào trong miệng.

"Tiểu ngạc linh, cùng lăn lộn với ca ca không, có thể để cho ngươi hóa rồng hay không tạm không nói đến, nhưng khẳng định sẽ có đại nhục tằm ăn không hết, nghề chính của ta là nuôi tằm đấy!" Chúc Minh Lãng nâng tiểu hắc ngạc lên.

Tiểu hắc ngạc này nhìn qua có chút sửu manh, cái đầu lớn ngu ngơ, cùng với cơ thể thô dài.

Lớp da ngoài cũng xem như trơn bóng, cũng không có lớp da sần sùi như đa số những hung ngạc khác.

"A, cho ngươi thêm một miếng nữa, xem như chúng ta đạt thành hiệp nghị." Chúc Minh Lãng nhặt lên một con đại nhục tằm không được ai quan tâm ở trong máng, đưa đến bên miệng tiểu ngạc linh.

Có lẽ tiểu ngạc linh này đói bụng lắm, rất nhanh nó đã gặm hết sạch con nhục tằm này.

Chúc Minh Lãng đút thử thịt gà cho nó, thì lại phát hiện tiểu ngạc linh này không chịu ăn, nó chỉ có tình cảm duy nhất với đại nhục tằm mà thôi…

Điều này làm Chúc Minh Lãng nhớ tới lời nói kia của Nữ Võ Thần: Có một vài Chân Long trong giai đoạn ấu linh rất thích ăn đại nhục tằm.

Chỉ là, Chúc Minh Lãng có để ý đến vầng trán của tiểu ngạc linh này, có một khối nhỏ nhô ra, hắn đặt tay lên sờ, rõ ràng đây là xương cứng.

Là chiếc sừng vẫn chưa mọc ra.

Ngạc linh có sừng?

Rồng mới có sừng mà!

Ừm, chính là ngươi rồi.

Có xấu có đen một chút cũng không sao, cũng không phải muốn nó giả vờ ngây thơ để đi mãi nghệ.

Về sau nó có thể đánh có thể gánh vác là được!

Công tử cao lãnh và Lý Thiếu Dĩnh đợi đến mất kiên nhẫn.

Lý Thiếu Dĩnh cố ý lại gần, hắn muốn nhìn xem xem, Chúc Minh Lãng lựa chọn tỉ mỉ như vậy rốt cuộc đã chọn trúng một tiểu ấu linh bất phàm nào rồi, sau khi hắn phát hiện là một con ngạc linh đen thui, thì lập tức mất đi hứng thú.

Ngược lại công tử cao lãnh ngay cả nhìn cũng không nhìn, thậm chí hắn còn khinh thường khi lựa chọn một con ấu linh ở chỗ này.

. . .

Sau khi ràng buộc linh hồn, thì tiểu ngạc linh chính là linh sủng mới của Chúc Minh Lãng.

Tiếp theo chính là sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Quả nhiên công tử cao lãnh kia không cùng một đường với bọn họ, một mình hắn ta chiếm trọn một viện.

Chúc Minh Lãng và Lý Thiếu Dĩnh được sắp xếp ở trong một viện xá lớn.

Một khoảng sân rộng dùng để luyện tập chung, có mười hai căn phòng gỗ độc lập, nằm ngang thành một hàng, cũng xem như sạch sẽ thoải mái.

Phía sau căn phòng còn có một khu vực riêng biệt, là nơi ở của các ấu linh không thể tiến vào linh vực, căn cứ vào tập tính khác nhau của ấu linh, các đệ tử phải tự mình cải tạo lại một chút.

Tiểu ngạc linh xem như là lưỡng cư (vừa sống trên cạn, vừa sống dưới nước), Chúc Minh Lãng đào một hồ nước nho nhỏ, xung quanh hồ nước là bùn cát sạch sẽ, nếu hắn đã xác định nhận nuôi tiểu ấu linh này, thì phải đối đãi với nó thật tốt!

Thu thập mọi thứ xong, Chúc Minh Lãng ngoài ý muốn phát hiện một ngày ba bữa ở chỗ này đều đã chuẩn bị xong, hắn có thể đi vào phòng ăn bất cứ lúc nào, mà các đệ tử ở đây đều có tiền trong tay, bọn họ có thể tùy ý đến Phượng Đê trấn để tiêu xài.

Trải đệm chăn xong, thì trời đã tối đen, Chúc Minh Lãng ngâm mình trong nước nóng, cả người thoải mái dễ chịu, cảm giác mệt mỏi liền kéo tới.

Nằm ở trong chăn, hắn thực sự rất buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thϊếp đi, có lẽ là do những nỗi buồn kìm nén ở trong lòng đã được quét sạch, nên một giấc này hắn ngủ rất thoải mái, còn quay trở về thăm địa lao chốn xưa ở trong mơ...

. . .

Ánh nắng ban mai dịu dàng, bên ngoài phòng truyền đến những lời răn dạy nghiêm khắc từ những học viên khác.

Các thiếu niên đã có ấu linh thuần phục theo ý muốn của mình, đều đang mong chờ chúng nó sớm ngày lột xác thành rồng.

Quá trình hóa rồng của Tiểu Bạch Khởi có lẽ là phải mất đến vài ngày, Chúc Minh Lãng khó có khi được tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm có này, nhưng hắn cũng không khỏi bị khơi lại vài phần ký ức bởi âm thanh luyện công vào sáng sớm của các thiếu niên.

Lại nói tiếp, có lẽ bản thân mình cũng nên chăm chỉ nhiều hơn?

"Y y ô ô!"

Phía sau phòng, trong hồ truyền đến tiếng kêu của tiểu ngạc linh.

Lúc này Chúc Minh Lãng mới thu lại suy nghĩ, đi kiểm tra tiểu ngạc mà mình vừa mới nhận nuôi.

"Ngươi cũng muốn rèn luyện sao? Thật ra, bây giờ ngươi quá yếu ớt, trước hết ngươi cứ bơi lội ở trong hồ đi." Chúc Minh Lãng nói với tiểu ngạc linh.

Chúc Minh Lãng đặt bàn tay lên cát ở bên cạnh hồ, tiểu ngạc linh men theo đầu ngón tay thon dài của Chúc Minh Lãng rồi bò lên trên cánh tay của hắn, nó nhẹ nhàng leo lên trên vai hắn, tiểu ngạc linh ngoan ngoãn nằm nhoài trên vai Chúc Minh Lãng.

Theo Chúc Minh Lãng rời khỏi phòng, tiểu ngạc linh mở to đôi mắt tròn xoe đánh giá mọi thứ ở xung quanh, người, cây, sân và những ấu linh khác…

Ba phần hiếu kỳ, bảy phần cảnh giác.

"Hình như cơ thể ngươi lớn hơn rồi, mới một ngày mà đã nặng hơn không ít." Chúc Minh Lãng mở ra một chiếc hộp, dùng gậy trúc lựa một con đại nhục tằm đã chuẩn bị sẵn, rồi đút cho tiểu ngạc linh ở trên vai.

Tiểu ngạc linh nuốt chửng chỉ trong một ngụm, chưa nhai đã nuốt xuống.

Mới ra phòng, Chúc Minh Lãng lập tức liền nhìn thấy mấy thanh niên, thiếu niên tụ tập lại một chỗ, đang thảo luận chuyện gì đó, bọn hắn đều là đồng môn của Chúc Minh Lãng.

"Các ngươi chưa thấy qua bản tôn của nàng ấy, đẹp như thiên tiên, đúng là cẩu lão tặc thiên mà, tại sao lại đối xử với nàng ta như thế chứ!"

"Nghe nói là một lão ăn mày?"

"Sao ta lại nghe nói là một kẻ lang thang vẫn còn trẻ."

"Các ngươi thì biết cái gì, ở một nơi không ổn định như Vu Thổ, nàng đẹp như tiên thế này, khẳng định là ai ai cũng đều hận không thể ăn nàng một lần, ngươi thử tưởng tượng nếu nàng bị giam giữ ở trong địa lao, mà ngươi lại là lính canh gác ở địa lao thì ngươi có nhịn được không?"

"Đừng nói nữa, cầu các ngươi đừng nói nữa! Nàng chính là nhật nguyệt tinh thần của ta!! Đừng nói những lời khó nghe này!"

"Có ai bắt ngươi đứng đây nghe đâu, tại sao ta lại cảm thấy ngươi đang phấn khích đến chảy nước bọt là thế nào nhỉ?"

Trong viện xá, mới sáng sớm mà đám người này đã thảo luận về chủ đề đang ầm ĩ xôn xao mấy ngày nay.

Chúc Minh Lãng đi qua bên cạnh bọn họ, không khỏi nhíu mày lại.

Sao mà càng lan truyền càng thái quá vậy.

. . .