Mục Long Sư

Chương 4: Một loại giày vò

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Vị quan binh răng hô kia trong cơn sợ hãi, cùng với đám người trên đường lao ra khỏi thành, bên ngoài thành một mảnh đất khá rộng có thể thấy vô số bóng người đang tránh vào núi, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều gặp may mắn.

Bọn họ mới vừa thoát ra thì phía sau một tiếng động rất lớn truyền tới.

Cổng thành sụp đổ!

Ngọn lửa nuốt chửng tường thành, rất nhiều người bị vây ở trong thành trì do ngọn lửa làm đỏ rực, gào thét thê thảm, đau đớn, quang cảnh giống như địa ngục trần gian!

Rồng!

Đây chính là Rồng sao!!

Chỉ một con rồng lửa, nhưng có thể làm biến mất một tòa thành phồn hoa như vậy!!

Sức mạnh, trí tuệ của nhân loại ở trước mặt loại thần thú này không có nghĩa lý gì hết!!

...

Phủ thành chủ Vĩnh Thành.

Bên ngoài đại môn đang mở rộng là một cảnh tượng tang tương, ánh sáng đỏ rực chiếu trên mặt tân nhiệm thành chủ, hắn mới vừa thống trị tòa thành trì này, đang trò chuyện có mấy câu không hợp ý, tòa thành đã biến thành bộ dạng này.

"Các ngươi nhìn quang cảnh này có hài lòng không?" Bên trong phủ, một tên nam tử sắc mặt trắng nhợt cười hỏi. Nụ cười của người này lạnh tanh không có nửa điểm nhiệt độ, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác kinh sợ.

"Vị mục long tôn giả này, ta với ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì, vì sao phải..." Vị thành chủ mới vừa nhậm chức kia run rẩy nói.

"Dĩ nhiên không có, ta chỉ là muốn cho các ngươi biết, mỗi câu nói của ta các ngươi cũng phải nghiêm túc nghe cho cẩn thận, ta không thích nói lại, như vậy sẽ làm cho ta cảm thấy các ngươi coi thường sự tồn tại của ta, ta càng không thích mấy câu trả lời mà do dự, bởi vì các ngươi không có tư cách mặc cả với ta!" Mục long sư có khuôn mặt trắng nhợt đó nói.

"La Hiếu tiên sinh, người xem tiểu nữ nhà ta thanh xuân phơi phới, tướng mạo xuất chúng, trí dũng vô song, nếu như tôn giả muốn thì..." Thành chủ nói.

Mục long sư có khuôn mặt trắng nhợt tên La Hiếu kia liếc mắt sang vị nữ tử có dung mạo không tầm thường bên cạnh, hừ một tiếng khinh miệt.

Cuộn tranh trong tay hắn một lần nữa được mở ra, tay hắn chỉ cô gái trong tranh kia, sắc mặt dữ tợn nói: "Người ta muốn là nàng, chỉ một mình nàng, ta nói vậy các ngươi vẫn không hiểu được sao, xem ra ta vẫn quá nhân từ rồi, tòa thành này đúng ra không nên tồn tại nữa."

"Tôn giả!! Tôn giả!!"

"Người mà ngài cần, trước đây không lâu bị tiểu nữ lật đổ, trở thành tù nhân sau đó bị giam trong địa lao cùng một tên ăn mày mấy đêm liền, cho dù nàng quốc sắc thiên hương, là tuyệt sắc hiếm thấy trên thế gian, nhưng nàng cũng đã trở thành nữ nhân hạ tiện, bẩn thỉu nhất rồi, hơn nữa sự thật cũng chứng minh ngoài vài phần sắc đẹp bên ngoài khiến người ta thèm thuồng thì nàng ta không còn gì nữa." Lục thành chủ tóc bạc nói.

Nghe được lời nói này, từng thớ cơ trên mặt vị mục long sư kia co lại, đôi mắt càng lộ ra vẻ tức giận, khiến cho lưu kim hỏa long hỏa lân ngoài điện càng cuồng bạo hơn!

"Ngươi nói cái gì??" Giọng nói của Mục long sư La Hiếu đã hoàn toàn biến đổi, trước là khinh thường và kiêu ngạo, nhưng bây giờ có thể thấy ý lạnh như băng!

La Hiếu hắn trải qua trăm ngàn đau khổ, chịu hết sỉ nhục, ở biên giới tuyệt vọng vượt qua long môn, có địa vị mục long sư như bây giờ.

Sau khi hóa rồng, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là chứng minh ở trước mặt nàng, kỳ vọng nàng có thể xem trọng mình, nhưng làm hắn không thể nghĩ tới là, nữ nhân mình tha thiết ước mơ lại đang bị ô nhục nơi Vĩnh Thành này, còn là một kẻ ăn mày hèn mọn dơ bẩn!!

"Mục long tôn giả, ngài thân là thái dương ở trên cao, tại mảnh Vu Thổ này tất cả mọi người đều phải ngưỡng vọng nhìn ngài, cần gì phải cố chấp một nữ nhân không còn trong trắng, thanh danh mất hết, tiểu nữ coi như cũng thuần khiết, nhã nhặn, lại còn biết vài phần mưu lược, nếu như ngài không chê, hôm nay tiểu nữ có thể cùng ngài thành thân, dùng việc này để chúc mừng mục long tôn giả đã vượt qua được Long Môn." Tiếng cô gái này lanh lảnh, câu nói cuối cùng còn lộ ra mấy phần quyến rũ, tựa như một con hồ ly nhỏ ngoan ngoãn thông minh.

Một lần nữa La Hiếu liếc nhìn con gái vị thành chủ kia.

Vị thành chủ mới nhậm chức mái tóc hoa râm, tiếng nói yếu đuối như thái giám, thấy mình tí thì bị dọa sợ tè ra quần. Ngược lại cô gái này một lời nói, một hành động biểu hiện coi như cũng bình tĩnh.

Thành chủ Vĩnh Thành mỗi lần nói một câu đều phải liếc nhìn ánh mắt cô gái này. Nhìn là biết tên thành chủ mới nhậm chức này chẳng qua chỉ là một kẻ phụ thuộc, nữ tử khôn khéo quyến rũ như tiểu hồ ly này mới là kẻ nắm quyền.

Nữ tử này thấy mục long sư La Hiếu đánh giá mình, vì vậy chậm rãi ngẩng đầu lên để cho hắn có thể thấy rõ dung mạo mình.

"Ha ha." La Hiếu đột nhiên vươn tay ra, bóp cổ con gái của tân thành chủ. “Nàng tựa như là trân châu, còn ngươi chả khác bùn đất bốc mùi. Các ngươi, những kẻ tiện dân sinh trưởng ở chỗ thối nát này không cần thiết phải tồn tại trên thế giới nữa!"

Vừa dứt lời, trên bầu trời bên ngoài cửa điện đang rộng mở, một con rồng toàn thân rực cháy chậm rãi mở miệng, yết hầu nóng rực như lò rèn vậy...

"Ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "

Long diễm đỏ rực như trường giang trút xuống, cả tòa thành bị hòa tan, bên trong phủ những thứ tác oai tác quái cùng tộc hóa thành huyết thủy hết, ngay cả gia đinh, nha hoàn, nô dịch cũng chịu chung số phận.

La Hiếu đứng ở bên trong liệt diễm, cánh tay kia vẫn kẹp cổ con gái thành chủ như cũ, long diễm không làm tổn thương đến nửa sợi tóc của hắn, ngược lại nữ nhân hồ ly tinh bị hắn bóp ở trong tay thì...

Đầu tiên là quần áo hóa thành tro bụi, ngay sau đó là da thịt tan nát, cuối cùng ngay cả xương cũng phơi ra, một mỹ nhân đoan trang như vậy biến thành ác quỷ dữ tợn.

Mùi khét nồng nặc, mái phủ sập xuống, cột sơn đỏ ngổn ngang.

Ở một góc khác, áo giáp trên người của vị tân nhiệm thành chủ cũng bị hòa tan, da thịt cùng khôi giáp nóng bỏng dính vào nhau, hắn đau đớn không chịu nổi nhưng cũng không dám phát ra một tiếng nào, hy vọng có thể tránh được một kiếp.

Hắn ở trên chiến trường cũng là mãnh tướng, có thể lấy một địch một trăm. Nhưng đối mặt với loại hỏa diễm nghịch thiên này của long tộc, cái thân xác mà hắn rèn luyện bền bỉ cả đời không chịu nổi một kích, chỉ có thể giống như bây giờ, không có một chút tôn nghiêm trốn ở phế tích và dưới thi thể cháy đen của những người khác.

"Ha ha, ha ha..." Đột nhiên, một cười tiếng vang lên.

Tiếng cười tới từ hồ mị nữ tử đang ở trước mắt mục long sư La Hiếu.

Lúc này mặt mũi nàng cháy rữa nát ra, toàn thân bị thiêu cháy đến hoàn toàn biến đổi.

Nàng thoi thóp, nhưng nàng lúc này lại cười, phát ra tiếng cười đau khổ rồi có phần điên dại.

"Ngươi cười cái gì!" Mục long giả La Hiếu nhìn chăm chú hồ mị nữ tử đau khổ, điên dại dưới đất.

"Ta biết, khụ khụ... Ta biết, trước khi ngươi thành mục long sư, ngươi chẳng qua cũng chỉ là bùn đất trong mắt nữ nhân kia, ánh mắt nàng thậm chí còn không dừng lại dù chỉ một giây trên người ngươi, ngươi... Ngươi bộc lộ ra hết tài năng để hy vọng được nàng xem trọng, nhưng nàng vẫn lãnh đạm coi người như nô bộc tùy tùng."

"Rốt cuộc, ngươi trở thành mục long sư... khụ khụ..khặc, ngươi cưỡi rồng tới, xưa không bằng nay, mong nàng có thể nhìn người với ánh mắt khác xưa... Ha ha ha ha, nhưng nàng lại bị ta hủy hoại, nữ nhân mà ngươi ngày đêm say mê ngưỡng mộ bị ta ném vào địa lao, cùng một tên ăn xin bẩn thỉu suốt một đêm!"

"Cặp mắt mà ngươi quên không được, đôi môi ngươi say mê , thân thể ngươi yêu đến điên cuồng, ha ha ha, cuối cùng lại để tên ăn mày ti tiện kia hung hăng hưởng thụ, sau khi hai người bọn họ ở trong địa lao bacxyz rồi tỉnh lại, là ta đi thăm đầu tiên, ngươi không có chính mắt nhìn thấy hình ảnh kia quả thật quá đáng tiếc!"

"Đáng tiếc... khụ khụ, đáng tiếc, ta vốn là chuẩn bị mười mấy tên nạn dân có thân thể cường tráng cho nàng, dự định mỗi đêm cho nàng một tên, để cho nàng thưởng thức nhân gian sung sướиɠ, đáng tiếc ngày thứ hai nàng đã trốn mất..."

Hồ mị nữ tử trong sự đau đớn bày tỏ ra sự thật này.

Nàng khi thì khẽ cười, khi thì gào thét, điên cuồng giống như lệ quỷ.

Hồ mị nữ tử biết rõ mình không sống được, nhưng nàng cũng không coi là thua hoàn toàn.

Ít nhất nàng cũng đem tôn nghiêm danh tiết của Nữ Võ Thần giẫm đạp lên đến mức tận cùng, nàng có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như thế nào đi chăng nữa thì cũng là hạ tiện, nàng ta có băng thanh ngọc khiết như thế nào đi nữa thì cũng là bẩn thỉu, bất luận nàng trở thành nữ nhân của ai, nam nhân của nàng cũng sẽ canh cánh chuyện này ở trong lòng, đối với nàng phỉ nhổ, đối với nàng sinh ra chán ghét!

La Hiếu là người đầu tiên nhận lấy sự giày vò này, cho dù hắn là một mục long sư, hay là mục long tôn giả càng vĩ đại hơn trong tương lai, chỉ cần hắn vẫn còn nhớ mãi không quên Nữ Võ Thần, nó sẽ là một ngăn cách trong lòng giống như cháy rừng không ngừng lan ra theo thời gian, khuếch tán, cháy sạch cả người khiến hắn nổi điên, hận lây sang nàng, hận lây sang hết tất cả mọi thứ!

"Ha ha ha a..." Tiếng cười hồ mị nữ tử càng ngày càng đanh đá, càng ngày càng điên cuồng.

Trên khuôn mặt Mục long sư La Hiếu từng thớ thịt đang run rẩy, dần dần bắt đầu trở nên vặn vẹo, từ bộ mặt nổi lên vết gân thậm chí kéo dài đến cổ hắn!

"Đi chết đi!!" Mục long giả La Hiếu giận dữ nói.

Một chân giẫm thật mạnh lên gương mặt thối rữa của nữ nhân kia, bên trong tiếng cười như điên là một con bitch bị dẫm đến nát bét cả khuôn mặt.

Hình như trước khi chết có thể thấy dáng vẻ La Hiếu tức đến hộc máu, hồ mị nữ tử cũng rất thỏa mãn.

"Đi chết, đi chết đi, đi chết đi!!!!"

La Hiếu căn bản là không có cách nào xoa dịu đi lửa giận trong l*иg ngực, hắn đạp đi đạp lại hồ mị nữ tử, cho dù bộ mặt nàng đã hoàn toàn biến dạng, chết đến mức không thể chết thêm!

Hắn không muốn nghe bất kỳ một câu nói nào của nữ nhân điên này, càng không muốn nhìn thấy bộ mặt độc ác dữ tợn của nàng ta!

Không biết đã trôi qua bao lâu, hồ mị nữ tử đã bị giẫm đạp thành thịt nát, mà La Hiếu tựa như vẫn chưa bình tĩnh lại từ cơn bực tức kia.

Ngực hắn phập phồng.

Liếc mắt nhìn bức tượng sừng sững ở giữa thành trì còn chưa bị phá hủy ...

Ánh lửa chiếu rọi, đường phố hóa thành đất đai khô cằn, bừa bãi, nhưng mà pho tượng nữ tử thánh khiết trong trắng kia vẫn như cũ làm người ta say mê, đẹp vô cùng.

"Cho dù như vậy, nàng cũng là của La Hiếu ta!"

Chuyện đầu tiên sau khi hắn vượt qua Long môn chính là biến nàng trở thành người của mình!

La Hiếu nhảy lên một cái, giẫm ở giữa hai cánh rộng rãi của lưu kim hỏa long.

Hỏa long vỗ cánh, xông lên mây, Vĩnh Thành bị đốt thành một vùng phế tích càng lúc càng trở nên nhỏ bé ở dưới chân La Hiếu...

Bất chợt, lưu kim hỏa long ở trên không hít sâu một hơi, có thể thấy luồng khí xung quanh hóa thành một vòng xoáy màu đỏ cực lớn.

"Hống ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!"

Một luồng long diễm xông ra từ trong yết hầu của lưu kim hỏa long, như một miệng núi lửa đảo ngược, tưới nham tương nóng bỏng xuống Vĩnh Thành, nham tương hạ xuống ở vị trí pho tượng, nhanh chóng lan tràn khắp thành...

Bên trong thành một mảnh đỏ rực lưu động, tướng sĩ cũng tốt, dân nghèo cũng tốt, quý nhân cũng tốt, long viêm trút xuống thì tất cả về với hư không!

. . .