Nhân Ngư Vạn Nhân Mê

Chương 3: Gặp Garp! Đây là thế giới trong One Piece!

Sáng hôm sau, Alex vẫn lên đảo như thường lệ, nhìn dòng người tấp nập qua lại, nhìn đám trẻ chơi đùa cùng nhau, không hiểu sao cậu cảm thấy bản thân thật lạc lõng.

“Là Alex đó sao?”. Bỗng một giọng nói không tính là già nua vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, người vừa nói chuyện chính bà chủ quán bánh nơi cậu làm thêm để kiếm tiền.

“Vâng.”

“Mau vào đây, đã ăn sáng chưa?”

“Dạ chưa ạ”. Alex ủ rũ đáp lời.

“Đây, cháu cầm lấy đi”, nói rồi bà đưa cho cậu một ổ bánh mì và cốc sữa hạt.

Thấy vậy, Alex vội xua tay không dám nhận: “Cháu, cháu không nhận được đâu ạ.”

“Đừng khách sáo, mau nhận lấy đi, cháu đã giúp ta rất nhiều, đây là phần quà dành cho cháu”. Bà chủ đặt bánh và sữa vào tay cậu, mỉm cười nói.

“N... nếu vậy thì cháu cảm ơn ạ”. Alex lễ phép cúi người, nhận lấy món quà bà chủ dành cho cậu.

Bà chủ quán để Alex ngồi ngoài bàn nước, sau đó vào trong nhà lấy ra một xấp tiền và nói: "Đây là 100 beli, tiền công hai tháng của cháu đấy.”

Alex nhận lấy tiền rồi lễ phép cảm ơn, sau đó mới bắt đầu quét dọn cửa hàng.

Chẳng mấy chốc, mặt trời đã ngả về tây, chủ quán sợ cậu không kịp về trước khi trời tối, bèn nói: “Alex, cũng gần đến giờ đóng cửa rồi, cháu đi về trước đi, nhớ cẩn thận nhé.”

“Vâng ạ”. Miệng thì nói vậy nhưng Alex không muốn trở về tí nào, Justin đã rời đi rồi, không có ai bầu bạn, nói chuyện với cậu, cậu sẽ lại nhớ nhà mất.

Alex chầm chậm bước đi trên bờ biển, cậu rất muốn về nhà, muốn gặp anh hai, muốn ôm lấy ba, mẹ. Đúng lúc này bụng cậu lại cồn cào, kêu lên ọt ọt. Hai tay ôm bụng, Alex nhìn thấy gần đó có một con tàu, bây giờ các quán ăn đều đóng cửa hết rồi, nếu trên đấy có đồ ăn thì tốt quá.

Alex đánh liều lại gần con tàu, thấy không có ai liền nhẹ nhàng trèo lên boong tàu, nhờ thân hình nhỏ bé mà cậu trốn được mấy người đang vác súng đi tuần tra, cậu dùng khứu giác mạnh mẽ của mình, ngửi tìm nơi có đồ ăn.

Alex đến trước một căn phòng, cậu ngửi thấy mùi bánh gạo - món cậu thích ăn nhất ở trong này, cánh cửa không đóng, Alex nhẹ nhàng đem cửa hé ra, thấy không có ai mới yên tâm đi vào, tìm một lúc thì thấy một túi bánh gạo còn nguyên đặt trên bàn.

Cậu vội lục lọi tiền trong túi áo, đặt vào nơi mình lấy bánh gạo, rồi mới vui vẻ bóc bánh ra ăn mà không để ý đến trên ghế sô pha đang có người nằm.

Còn người đang say giấc trên ghế thì bị tiếng động nhai bánh của cậu làm cho thức giấc. Garp nhìn cục trắng trắng nhỏ nhỏ đang cặm cụi ăn bánh gạo trên bàn làm việc của ông, ăn chăm chú đến nỗi ông lại gần cũng không phát hiện.

“Này, cô bé.”

Alex đang vui vẻ thưởng thức hương vị bánh gạo xa cách đã lâu, nghe thấy tiếng đàn ông trầm thấp thì không khỏi giật mình, cậu sợ hãi nhìn người râu tóc xồm xoàm phía sau, vội bỏ lại túi bánh gạo rồi chạy đi.

Trong lúc sợ hãi, cậu theo bản năng mà tìm tới nơi có nước, đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần thì cả người đã nằm gọn trong bể cá rồi.

Ngay lập tức, đôi chân mũm mĩm của Alex đã bị thay thế bằng đuôi cá màu xanh lóng lánh, Alex sợ đến quên cả thở, cậu sợ người này sẽ đem cậu đi mổ xẻ làm thí nghiệm, hai tay nhỏ múp míp của cậu ôm chặt lấy đuôi cá trong vô thức.

Garp một tay đã nắm lấy áo cậu nhấc bổng lên, Alex sợ hãi, co rúm cả người lại, nước mắt như hạt châu rơi lã chã trên má.

"Là một tiểu nhân ngư sao?"

"Đừng... đừng ăn tôi... đừng bán tôi cho người xấu... làm ơn... hic..."

Garp nhìn cục trắng xanh đang co rúm, run rẩy trước mặt, thấy cậu khóc thì có hơi luống cuống. Mặc dù ở nhà ông có nuôi một thằng cháu, nhưng thằng này lì lợm kinh khủng, có thấy nó khóc bao giờ đâu, thành ra ông cũng không biết cách dỗ dành trẻ con.

"Này... đừng khóc nữa, ta không ăn cháu đâu, yên tâm."

Thấy cậu vẫn khóc, ông lại nói thêm: "Cũng không bán cháu cho người xấu."

Alex nghe thấy ông cam đoan như vậy mới chịu bình tĩnh lại, xong lại thấy có chút xấu hổ, cậu dù sao cũng đã tròn 18 tuổi rồi, lại khóc nhè như con nít thế này, nhưng cậu vẫn sợ...

"Ông... nói thật chứ ạ?"

"Tất nhiên, ta còn chưa đến mức lừa gạt trẻ con đâu."

Alex nghe ông nói xong, đôi mắt không tự chủ được hướng về gói bánh gạo đang ăn dở, cậu nuốt nước miếng, ánh mắt long lanh nhìn Garp: "Ông ơi..."

"Sao thế?"

"Cháu rất xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng ông, còn... còn ăn mất bánh gạo của ông, tại lúc đó cháu rất đói nên... nên... cháu xin lỗi!". Nói rồi mắt cậu lại đỏ lên, ai ngờ cậu lại bị cơn đói làm mụ mị, trèo lên thuyền người lạ kiếm đồ ăn, nếu ba mẹ biết được sẽ rất thất vọng.

Garp thấy mắt cậu lại ầng ậng nước, lại luống cuống tay chân: "Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu mà, không sao hết."

"Thật chứ ạ? Ông không trách cháu sao? Mẹ cháu từng nói không thể tự tiện đυ.ng vào đồ của người khác... nên... nên là..."

"Mẹ cháu nói đúng, nhưng ông tha thứ cho cháu vì cháu biết thật thà nhận lỗi". Garp xoa đầu Alex, sau đó đặt cậu ngồi trên ghế rồi hỏi: "Thế ba mẹ cháu đâu rồi? Ta đưa cháu đi tìm họ."

"Cháu không biết", nếu cậu tìm thấy họ thì tốt rồi, sẽ không phải cô độc một mình.

Garp nghe cậu nói vậy thì nhíu mày: "Thế thì gay go rồi đây, mà thôi kệ đi. Bây giờ cháu có muốn rời đi cùng ta không? À mà quên nói tên ta là Garp, ta là một hải quân, cháu gọi ta là ông nội cũng được."

Alex nghe lời ông nói mà không khỏi suy tư, hải quân, Garp, đơn vị tiền tệ là beli, sao nghe quen quen ấy nhỉ?

"Cháu có thể chứ ạ?"

Garp cười khà khà gật đầu: "Đương nhiên, ở nhà ta còn một đứa cháu trai nữa, cháu về làm bạn với nó là vừa đẹp."

Cháu trai?

"Ông ơi, cháu trai ông tên gì thế ạ?". Alex nhanh chóng bắt được trọng điểm, hình như cậu đã gần hình dung được nơi đây là đâu rồi.

"Nó sao? Nó tên Luffy. Monkey D Luffy."

Luffy? Nhớ ra rồi, đây không phải là nhân vật chính trong bộ truyện One Piece mình đọc hồi nhỏ đấy à, mình nhớ mang máng hình như cậu ấy tương lai là một hải tặc, là cháu trai của Monkey D Garp - anh hùng hải quân.

Hiện tại, cậu lại đang được vị anh hùng hải quân đó bế trên tay, hình như có chút vi diệu thì phải, nhưng như vậy thì cũng dễ giải thích, ở thế giới này rất nhiều chủng tộc khác nhau, cậu là một nhân ngư cũng không có gì là lạ, cả đơn vị tiền nữa. Alex mải chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi ngủ gật lúc nào không hay.

"Ông ơi..."

"Sao thế"

"Cháu là con trai...mm..."

Garp nhìn tiểu nhân ngư đang ngủ say trong vòng tay mình, thì ra là nói mớ. Ông có chút cảm thán, tại sao con cháu nhà người ta lại ngoan thế nhỉ? Còn thằng cháu nhà mình thì lì như trâu, chỉ nhìn mặt thôi cũng thấy ngứa tay rồi, cũng may là tiểu nhân ngư bây giờ đã trở thành cháu của ông rồi.