Khi Tô Đường nhìn thấy ba Tô đang hầm sườn heo thơm phức, cô lập tức vứt tất cả những chuyện này sau đầu.
- Ba, Hôm nay là ngày gì? Nấu nhiều món như vậy?
Tô Đường duỗi tay muốn nếm thử một miếng thịt thơm ngon đủ vị kia, lại bị ba Tô vỗ vào mu bàn tay, cười mắng:
- Đi rửa tay trước.
- Vâng ạ.
Tô Đường cười, đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó vèo một cái đã trở lại, ngồi xuống ghế liền bắt đầu ăn.
Hương vị đậm đà quen thuộc, thơm nhưng không béo ngậy, lại có độ mặn vừa phải, khiến cô có chút không nhịn được, ăn hết một miếng liền mυ'ŧ ngón tay,
- Ba, tay nghề của ba thật tuyệt, thật ngon.
Ba Tô thấy bộ dạng ham ăn này của cô, liền mỉm cười
- Ăn ngon sao? Ăn ngon thì ăn nhiều chút, ba có để phần cho mẹ con rồi. Qua hai ngày nữa là khai giảng rồi, ba liền làm cho con mấy món ngon.
- Hóa ra là vậy, ba, ba nấu ăn ngon như vậy, làm con không muốn đi học nữa!
- Đừng dùng trò này, nghỉ học liền trở về, ba làm đồ ngon cho con ăn đủ.
Nghỉ hè kết thúc, học kỳ mới sẽ bắt đầu, học được một tháng là đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, thật tuyệt.
Đôi mắt Tô Đường xoay chuyển, trong lòng có suy tính:
- Ba, ba nói ba nấu ăn ngon như vậy, nhưng lại chỉ nấu ở nhà, thật lãng phí!. Hay là ba đừng lái taxi nữa, ba cùng mẹ song kiếm hợp bích mở một quán ăn, tự mình làm đầu bếp, thuê vài người phục vụ lên món.
- Con cho là ba không nghĩ tới?
Tô Đường buông đũa ngẩng đầu kỳ quái hỏi:
- Vậy sao ba không thực hiện?
Kiếp trước, tới khi cô trọng sinh, ba cô vẫn làm nghề lái taxi.
Ba Tô nhếch miệng cười:
- Không đơn giản như con nghĩ đâu! Làm kinh doanh thì có lỗ có lãi, giai đoạn đầu phải đầu tư rất nhiều, lỡ mất tiền thì sao? Cho nên, ba có muốn gây dựng sự nghiệp, cũng phải chờ con tốt nghiệp đại học, bây giờ ba và mẹ đều có thu nhập hàng tháng, lo cho con cũng dễ dàng hơn.
Tô Đường im lặng lắng nghe, nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ không có kiên nhẫn để ngồi nghe những lời này, bất quá hiện tại cô lại rất thích nghe. Xem ra cô phải mau chóng tìm việc kiếm tiền, không thể để ba mẹ vì học phí của cô mà làm lụng vất vả, để họ có thể làm điều mình thích khi còn trẻ, đây là một trong những mục tiêu hàng đầu của cô.
- Ba, ba yên tâm đi, con đã trưởng thành, cho con một năm, sau này ba mẹ không cần phải lo lắng học phí cho con nữa!
Ba Tô cười cười xoa xoa tóc Tô Đường, trêu ghẹo:
- Con bé ngốc nghếch! Ưu tiên hàng đầu của con là học tập chăm chỉ, tạm thời không cần nghĩ tới những cái khác, ba và mẹ con sẽ làm việc thêm vài năm nữa…… tranh thủ đợi con thi lên thạc sĩ, tốt nhất là học được tiến sĩ ……
Vừa nghe thấy kỳ vọng xa vời của ba Tô, Tô Đường liền bật khóc!. Cô đã đi làm, nên thật sự không biết phải thi lên thạc sĩ như thế nào?
Chờ mẹ Tô tan tầm trở về, Tô Đường lại bày tỏ quyết tâm với bà, cô muốn học hỏi các bạn cùng lớp khác, tranh thủ cuối tuần cố gắng rèn luyện bản thân blah blah……
Đáng tiếc mẹ Tô không những không đồng ý, mà còn giáo huấn cô một trận:
- Nhà chúng ta chưa đến mức thiếu tiền, còn cần con ra ngoài kiếm tiền sao? Mẹ nói cho con biết, Tô Đường, con học tập cho tốt, đừng nghĩ đến những cái không cần thiết, chờ con tốt nghiệp rồi, đến lúc đó dù con không muốn cũng không được….
Tô Đường bị nói đến choáng váng.
Dù sao cô học đại học ở tỉnh lỵ, trời cao hoàng đế ở xa, đến lúc đó cô làm gì, hai người cũng không biết……
Cứ như vậy, Tô Đường đã lên kế hoạch cho bản thân, cô ôm tâm tình vui vẻ thêm chút phức tạp, mang theo chiếc vali lớn và một túi xúc xích đỏ, cùng Hàn Kha ngồi xe bus tới trường học, trở lại tỉnh lỵ, một lần nữa bước chân vào khuôn viên đại học sau nhiều năm xa cách.
Trong trường học, mọi thứ vẫn như xưa, từ sân thể dục, đến những chiếc ghế đá trong khuôn viên trường, đều khiến Tô Đường cảm thấy cảm xúc ùa về.
Kể từ khi tốt nghiệp, đã bao lâu rồi cô chưa được thong thả đi dạo trong khuôn viên được cây xanh bao quanh?
Hàn Kha thấy Tô Đường bước đi không ngừng, bất mãn nói:
- Đường Đường! Chúng ta mang đồ về ký túc xá trước rồi đi dạo! Cậu không thấy nó nặng sao?
Lúc này Tô Đường mới liếc nhìn chiếc vali kéo trong tay, mỉm cười che giấu sự xấu hổ trong lòng, cô nói:
- Hi, nhất thời có chút kích động! Chúng ta về ký túc xác trước đi.
Hàn Kha không nhịn được mà cười lớn, chia tay Tô Đường trước cửa ký túc xá.. Hai người không cùng một ký túc xá, Hàn Kha ở lầu 1, còn Tô Đường ở lầu 2.
Trong ký túc xá, lão đại Cố Nghi vẫn giữ nguyên sự nhiệt tình của mình, vừa thấy Tô Đường liền ôm lấy cô.
- Lão tứ! Nhớ cậu muốn chết!
- Lão đại! Nhẹ tay! Nhẹ tay chút!
Tô Đường cố gắng dùng mọi cách để có thể tránh thoát khỏi vòng tay của lão đại Cố Nghi, nhưng vô ích. Cùng lúc, lão nhị Bạch Tĩnh xuất hiện phía sau Tô Đường. Cô ấy vui vẻ nói với Tô Đường:
- Lão tứ! Lão tứ! Cậu không nhớ chúng tớ sao?
- Tớ nhớ các cậu muốn chết! Ôm một chút được rồi! Tớ nóng!
Mặc dù Tô Đường cũng rất kích động, nhưng cô là người nhút nhát, không thích người khác hành động thân thiết với mình.
Lão đại cố ý cười nói:
- Nóng cái gì! Để lão đại sưởi ấm cho cậu.
Lão tam Lê Tình Tình ở một bên cười ngượng ngùng, chỉ có lão tứ trong nhóm là cô, cứng họng không nói nên lời, nước mắt chảy hai hàng, cái ôm của lão đại quá mạnh.
Ký túc xá phòng 306, tối hôm đó bọn họ cùng nhau đi uống bia ở quán ăn ngoài cổng trường. Cả nhóm vui vẻ cười đùa, không ai chịu nhường ai.
Suốt mấy năm đi làm, tửu lượng của Tô Đường đã được nâng cao một chút, cuối cùng chỉ có Tô Đường và lão Tam là còn tỉnh táo, mỗi người đỡ một người trở về ký túc xá bằng cửa sau của trường.
Tô Đường nằm trên giường trong ký túc xá, nghe tiếng ngáy nho nhỏ của lão đại ở bên cạnh, cảm thấy màn đêm bên ngoài cửa sổ thật đẹp.
Mặc kệ lý do cô được trọng sinh là gì, cô đều cảm kích trời cao đã cho cô thêm một cơ hội làm lại!
Vài ngày sau, lúc Tô Đường đang bận rộn lên kế hoạch cho con đường làm giàu của mình: làm gia sư? Phát tờ rơi? Nhân viên bán hàng? Thẻ tích điểm? Thẻ đôi?
Hay mở một cửa hàng bán đồ ăn vặt nho nhỏ ở trong ký túc xá? Hay là bán tất, phụ kiện và găng tay theo mùa…..
Hàn Kha tiết lộ cho Tô Đường một thông tin nội bộ cực kỳ quan trọng: Nghe nói trường chúng ta tổ chức một buổi tọa đàm, khách mời quan trọng trong buổi tọa đàm này là Mạc Trạch Ngôn, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Trạch.
Tô Đường trợn tròn mắt, hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó!
Nhưng vì sao cô lại không nhớ ra mình đã nghe ở đâu?
Hàn Kha dùng công phu miệng lưỡi lưu loát, tiến hành phổ cập khoa học cho cô: Cái tên Mạc Trạch Ngôn này nổi tiếng, không chỉ vì hắn còn trẻ đã lấy được bằng tiến sĩ kinh tế, mà hắn còn là chủ tịch Tập đoàn Thiên Trạch. Hắn dùng BMW xông vào thị trường chứng khoán, đến khi thị trường chứng khoán hỗn loạn, vẫn có thể an toàn rút lui.
Khi tin tức về sự xuất hiện của Mạc Trạch Ngôn được nhà trường công bố chính thức, nam nữ sinh trong trường đều sôi trào!
Nam sinh thì giống như được tiêm máu gà, nữ sinh thì giống như đầy máu sống lại.
Các cửa hàng thời trang nữ và đồ trang điểm bên ngoài trường học đều bị cướp sạch.
Ngay cả Cố Nghi, lão đại tomboy của Tô Đường cũng không tha, cô ấy túm lấy Tô Đường, nói:. Cô bị lão đại Cố Nghi nắm chặt và nói:
- Lão Tứ! Giúp tớ!
Tô Đường thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn:
- Vì một người đàn ông mà phải như vậy sao?
Nhưng cuối cùng, đến ngày đi nghe tọa đàm, cô cẩn thận chải tóc, tô son hồng nhạt, không thể chỉ là một chiếc lá xanh giữa ngàn muôn đóa hoa rực rỡ phải không?
Mặc dù chỉ bận một việc như vậy thôi, mà cô suýt nữa đến trễ……