Vũ Trụ Đã Mất

Chương 2

Sáng hôm sau, Diệp Hiệu đến khách sạn trước khi đi làm.

Diệp Hải Minh đã thức dậy. Ông đang ngồi trước cửa sổ xem điện thoại di động. Diệp Hiệu đặt bữa sáng lên bàn rồi mời ông sang đây ăn cơm.

Sáng sớm, Đoàn Vân lại cảm thấy cơ thể khó chịu, nôn mửa mấy lần, lại còn đau đầu dai dẳng, lúc này mới yên ổn trở lại. Triệu chứng đau đầu và buồn nôn liên miên này đã xuất hiện từ lâu rồi. Mặc dù hai vợ chồng không hiểu nhưng cũng chẳng chịu nói cho Diệp Hiệu biết, thậm chí họ còn cho rằng đó là những linh hồn tà ác quấy phá, mãi đến lần kiểm tra này, bọn họ mới phát hiện là do khối u gây ra.

Diệp Hiệu rót cho bà một cốc nước. Đoàn Vân kéo chăn lên một cách buồn bực, rêи ɾỉ than đau.

Diệp Hải Minh không muốn ăn, chỉ cắn hai miếng bánh quẩy rồi đặt xuống: “Đã có bản báo cáo kiểm tra chưa con?”

Diệp Hiệu trả lời: “Con đã giao nó cho đàn anh rồi ạ. Thầy của anh ấy là một chuyên gia nổi tiếng. Nếu có thể thương lượng được thì chúng ta sẽ không cần phải chờ đợi cuộc phẫu thuật quá lâu nữa đâu. Ba mẹ cứ yên tâm đi ạ.”

“Ba mẹ thật vô dụng, đã làm liên lụy con rồi.”

“Ba nói chuyện này làm gì ạ!”

Diệp Hải Minh thở dài, sau đó lại nói về một chuyện khác đã mắc nghẹn trong lòng từ lâu: “Chi phí phẫu thuật cũng không hề rẻ, ngoài ra còn có chi phí khám bệnh và hộ lý nữa. Ba đã hỏi thăm rồi, hơn mấy chục nghìn nhân dân tệ lận.”

Diệp Hiệu cười cười: “Bảo hiểm y tế có thể thanh toán một phần mà ba.”

Diệp Hải Minh nhìn Diệp Hiệu hết lần này đến lần khác, sau đó hối hận lên tiếng: “Mẹ con đã bị đau đầu từ trước rồi.”

Diệp Hiệu cau mày: “Sao ba mẹ không nói cho con biết?”

Diệp Hải Minh thú nhận một cách hơi ấp úng: “Còn chẳng phải là do ba mẹ sợ con lo lắng đó sao? Có đôi khi... Ba mẹ cũng sợ đi bệnh viện nữa.”

Diệp Hiệu hiểu sự sợ sệt của ba mẹ. Nhưng mà những người chỉ ăn ngũ cốc và hoa màu không thể nào không bị bệnh suốt đời được, bệnh tật cũng chẳng vì sự nhút nhát của bạn mà không tìm đến. Hai năm trước, Diệp Hiệu đã nhận ra ba mẹ mình ngày càng già đi nên cô đã nhắc nhở họ phải đi khám sức khỏe định kỳ. Nhưng vì quá bận rộn với việc học nên Diệp Hiệu không thể nào để ý đến hai người họ một cách thường xuyên được.

“Hai ba con làm sao thế...” Đoàn Vân tỉnh dậy đúng lúc Diệp Hiệu vừa mới mở miệng: “Hai người đang thì thầm chuyện gì thế?”

Diệp Hải Minh đến bên giường, vuốt ve vầng trán của bà rồi khẽ khàng dỗ dành: “Đâu có nói gì đâu. Cơn đau đầu của em đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Diệp Hiệu đành phải nuốt lại những lời muốn nói. Đương nhiên cảm giác áp lực và ngột ngạt này khiến cô không thể nào nói nên lời. Trước khi rời đi, Diệp Hiệu bèn nói với Diệp Hải Minh: “Con sẽ lo liệu việc chữa bệnh. Ba đừng nhọc lòng lo lắng nữa, chỉ cần dành thời gian ở bên mẹ là được rồi ạ.”

Lúc trở về, cô gặp phải giờ cao điểm trong buổi sáng. Trong tàu điện ngầm kín kẽ không một khe hở chèn ép người ta thành những tờ giấy mỏng manh. Thân hình của Diệp Hiệu cao gầy, mảnh mai. Cô vừa ôm chiếc túi xách vừa đứng trong góc như một người vô hình không hề tồn tại. Nhìn những người xung quanh mình có sắc mặt đờ đẫn, bước đi vội vã, hoặc là im lặng hoặc là có những biểu cảm khác nhau đối với điện thoại di động, trong đầu Diệp Hiệu lại hiện lên một số câu hỏi khó hiểu: Lẽ nào cô là người duy nhất bị cuộc sống coi trọng quyền lực này công kích sao? Tất cả mọi người đều có một cuộc sống rất dễ dàng ư?

*

Cố Yến Thanh bị ai đó đánh thức.

Anh mở mắt ra rồi quan sát xung quanh, nhận ra bản thân đã không còn ở nơi quen thuộc của chính mình nữa. Nhưng mà giấc ngủ này rất dài và cũng vô cùng bình yên, đã lâu lắm rồi anh không được ngủ một giấc như thế này. Ngoài cửa vang lên tiếng dép lê lẹt xẹt trên mặt đất. Cố Yến Thanh bèn vén chăn lên rồi nâng người dậy.

Trình Hàn đã đưa em gái đi học rồi trở về nhà. Anh ấy cầm lấy bản báo cáo đặt ở lối ra vào rồi bước đến bên cạnh cửa sổ, sau đó nương theo ánh sáng tự nhiên để xem xét vị trí với tình trạng của khối u.

Thấy Cố Yến Thanh đang đứng ở ban công, Trình Hàn bèn đi tới, nhấc tay vòng qua cổ anh rồi thuận tiện châm một điếu thuốc, song Cố Yến Thanh lại đẩy anh ấy sang một bên: “Tránh xa tôi ra đi.”

Trình Hàn bị đối phương ghét bỏ nhưng lại không hề so đo sự chê bai trước đó mà vẫn tiếp cận anh: “Trên người cậu có mùi đấy.”

Cố Yến Thanh lại đẩy tay anh ấy ra: “Hửm?”

Trình Hàn nửa đùa nửa thật đáp lại: “Mùi vị của việc tìm tới cái chết.”

“Bớt nói nhảm đi.” Cố Yến Thanh chẳng buồn để ý đến anh ấy. Khi nhìn thấy thứ Trình Hàn đang cầm trong tay, anh lại nhớ tới chuyện tối qua: “Của ai thế?”

Trình Hàn trả lời: “Một đàn em của tôi.”

Cố Yến Thanh: “Ừm, đàn em của cậu 52 tuổi rồi.”

Trên cuộn phim có thông tin của bệnh nhân, mà thị lực của anh thì cực tốt.

“Mẹ của em ấy.” Trình Hàn tiếp lời: “Tuy là khối u lành tính nhưng tình huống cũng không được lạc quan cho lắm.”

Cố Yến Thanh: “Cậu tìm tôi tới đây làm gì? Tôi biết phẫu thuật à?”

Trình Hàn: “Cậu nói chuyện với ông Cố đi, để ông ấy tiếp nhận và chữa trị cho bệnh nhân này.”

“Chẳng phải cậu là học trò của ông ấy sao? Cậu không thể nói chuyện được chắc?”

“Tôi chỉ là học trò của ông Cố thôi nên không được nể mặt đâu. Ông ấy có nhiều học trò lắm, hôm nay tôi nhờ ông ấy một việc thì ngày mai lại có người khác đến nhờ ông ấy giúp đỡ. Chẳng phải sẽ rất lộn xộn hay sao? Nhưng mà chắc chắn ông Cố sẽ nể mặt cậu, như vậy cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của ông ấy mà.”

Cố Yến Thanh không lập tức trả lời mà lại hỏi ngược: “Người này rất quan trọng đối với cậu à? Khiến cậu phải nhọc lòng đi lòng vòng đến vậy.”

Trình Hàn lên tiếng: “Không phải. Tôi chỉ cảm thấy sinh, lão, bệnh, tử là những chuyện mà con người không có quyền lựa chọn nhất trong đời người mà thôi. Nếu tôi đã có cơ hội kéo dài sinh mệnh thì tôi sẽ làm ngay.”

Cố Yến Thanh im lặng một thoáng rồi đáp: “Hầu hết mọi người đều căm ghét đặc quyền chỉ vì chúng không nằm trong tay họ. Một khi đã được tận hưởng sự tiện lợi mà nó mang lại thì đó lại là chuyện khác.”

Trình Hàn để lộ vẻ mặt giữ kín chứ không nói ra, siết chặt cánh tay: “Tình huống không giống nhau mà. Cậu hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, có giúp hay không?”

Cố Yến Thanh mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ chịu thiệt cả. Cậu hãy nghĩ cách trả nợ đi.”

*

Lúc Diệp Hiệu gặp lại Cố Yến Thanh đã là thứ sáu của tuần thứ hai rồi.

Nhờ có Trình Hàn mà Diệp Hiệu đã thuận lợi hoàn thành thủ tục nhập viện cho Đoàn Vân. Bác sĩ điều trị là một vị chuyên gia họ Cố, hiện đang giữ chức phó viện trưởng. Dù mái tóc đã lấm tấm bạc nhưng do biết chăm sóc cho bản thân nên trông ngoại hình ông Cố không lớn tuổi đến thế. Các bác sĩ cũng đối xử với ông ấy một cách kính cẩn và lễ độ.

Vị chuyên gia kỳ cựu này có chỉ số thông minh cảm xúc rất cao, cách đối đãi với người bệnh cũng kiên nhẫn lẫn ôn hòa. Ông ấy dặn dò Đoàn Vân hãy giữ tâm trạng vui vẻ, đừng lo lắng quá nhiều. U màng não không phải là một thứ đáng sợ trong lĩnh vực y học. Luvevaland chấm co. Mặc dù phẫu thuật có nguy cơ nhưng bác sĩ sẽ cố gắng hết sức.

Sự động viên này hữu ích, bởi sắc mặt của Đoàn Vân quả thực không còn bi thương nữa. Trong giai đoạn chờ phẫu thuật, bà còn thỉnh thoảng mỉm cười. Vì trạng thái của mẹ không tệ nên tất nhiên Diệp Hiệu cũng vui mừng và trở nên hoạt bát hơn.

Trình Hàn đang thực tập tại bệnh viện trực thuộc. Hôm nay, Cố Yến Thanh đến bệnh viện để kiểm tra lại. Trình Hàn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì cậu cả này, phục vụ anh như đầy tớ, mãi đến khi sắp tan ca thì anh ấy mới rảnh rỗi.

Khi hai người bước ra khỏi phòng hành chính, Trình Hàn sực nhớ tới Diệp Hiệu nên đã lên tiếng: “Cậu đợi tôi một lát đi. Tôi đi gặp mẹ của Diệp Hiệu đã.”

Cố Yến Thanh nheo mắt lại: “Ai?”

“À, chính là người bạn kia của tôi ấy mà.”

Cố Yến Thanh nói: “Vậy cùng đi đi. Vừa vặn tôi đi dạo một lúc luôn.”

Trong phòng bệnh chỉ có ba mẹ của Diệp Hiệu. Bọn họ là những người hiền lành và an phận nhưng cũng hơi rụt rè, ngoại trừ lời cảm ơn thì chẳng nói thêm gì khác. Trên người Diệp Hiệu gần như không mang dáng dấp của ba mẹ mình. Diệp Hải Minh là một người đàn ông có thân hình khô rộc, quanh năm lao động chân tay ngoài trời đã khiến làn da của ông lão hóa nghiêm trọng, đôi mắt đầy mệt mỏi, dù chỉ mới ngoài năm mươi tuổi nhưng lại trông như một ông già. Khi Diệp Hải Minh đứng chung một chỗ với hai người đàn ông sống trong nhung lụa này, ông có vẻ nghèo nàn và tầm thường đến mức khó tả.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy phiền muộn.

Chẳng mấy chốc, Diệp Hiệu đã tới đây.

Cố Yến Thanh đứng ở hành lang, hai tay đút vào túi quần. Anh lẳng lặng nhìn Trình Hàn đang trò chuyện với ba mẹ của Diệp Hiệu một cách ngượng ngập, như thể anh đang xem một vở kịch.

“Anh Trình.” Diệp Hiệu tiến về phía trước mấy bước rồi đột nhiên lớn tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô làm nhiều người giật mình, chuyển hết sự chú ý về phía cô.

“Em tới rồi à.” Trình Hàn sờ mũi như thể đã được giải cứu: “Buổi chiều em có tiết hả?”

“Vâng.” Diệp Hiệu nhìn vào bên trong, sau đó nghiêng người ra hiệu cho anh ấy: “Chúng ta ra ngoài trò chuyện nhé.”

“Được, đi thôi.” Trình Hàn trả lời: “Hôm nay anh tan làm sớm nên tiện thể ghé thăm.”

Diệp Hiệu đặt túi xách xuống rồi ra ngoài cùng họ. Trong lòng mấy người này đều đang có những suy nghĩ riêng.

Chuyện là Cố Yến Thanh là người đã nói giúp cho cô, còn Trình Hàn chỉ có thể xem là người trung gian mà thôi. Vì thế, anh ấy bèn chỉ tay vào người đàn ông phía sau: “Diệp Hiệu à, đây là Cố Yến Thanh, bạn của anh.”

Lúc vừa mới đến, ánh mắt của Diệp Hiệu đã bị anh thu hút rồi. Bề ngoài của Cố Yến Thanh không phải là vẻ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc nhưng có một điều không cần nghi ngờ chính là: Anh rất đẹp trai.

Khuôn mặt thon gọn, ngũ quan tuấn tú, dáng người cao gầy.

Hơn nữa, khí chất của anh vô cùng đặc biệt. Diệp Hiệu không thể nào diễn tả được loại cảm giác này. Tóm lại, Cố Yến Thanh là một người không nên xuất hiện trong cuộc đời cô. Luvevaland chấm co. Ở anh có sự điềm tĩnh và phong thái của người trí thức nhưng không hề hủ bại. Nếu dùng cụm từ “ngọc thụ lâm phong*” để miêu tả anh thì nó hơi quê mùa và cũng có phần không xứng với anh. Nhưng nó lại là một cụm từ giúp lấp đầy khoảng trống mà Diệp Hiệu có thể nhất thời nghĩ ra.

*Ngọc thụ lâm phong: Chỉ dáng dấp, phong thái tao nhã của người đàn ông.

Diệp Hiệu mở miệng nhưng chẳng biết nên xưng hô thế nào. Gọi là “anh” hay là gọi thẳng tên anh luôn nhỉ?

Cố Yến Thanh cũng không nói gì mà chỉ yên lặng chờ cô lên tiếng trước.

Bầu không khí loáng thoáng trở nên khác thường.

Một lúc lâu sau, Diệp Hiệu mới nặn ra được một câu: “Xin chào, đàn anh Cố.”

Cố Yến Thanh cười như không cười: “Xin chào, Diệp Hiệu.”

Trọng âm dừng ở tên của cô, cực kỳ chuẩn xác, còn có một loại ý tứ hàm xúc khó mà nói rõ được. Giọng điệu của Cố Yến Thanh rất vi diệu, như thể anh đã biết cô từ lâu rồi.

Diệp Hiệu khó hiểu, sau đó nhớ tới những bức thư tình mà Vương Tiểu Ba* đã gửi cho vợ mình. Chúng luôn mở đầu bằng một câu: “Xin chào em, Lý Ngân Hà...” Chỉ sáu chữ ngắn gọn nhưng đã truyền tải được sắc thái của tình yêu.

*Vương Tiểu Ba: Một học giả kiêm tiểu thuyết gia.

Đương nhiên là ngữ điệu của người đàn ông này giống với sự trêu chọc và buông thả hơn. Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng của Diệp Hiệu. Cô đoán là, lẽ nào anh đã nhận ra cô là người lên nhầm xe anh vào đêm hôm đó sao?

Khi Diệp Hiệu ngước lên lần nữa, trên môi anh đã nở một nụ cười nhàn nhạt, đồng thời nhìn sang chỗ khác mất rồi.

Trình Hàn nhìn Cố Yến Thanh với vẻ nghi hoặc: “Đàn anh?” Không có ai tiếp lời, anh ấy lại lên tiếng một cách khá trầm tư: “Đúng là em ấy nên gọi cậu ấy là đàn anh.”

Khi đó, Diệp Hiệu hoàn toàn không hiểu câu này có ý nghĩa gì. Nhưng vì cảm thấy nó không quan trọng nên cô cũng chẳng hỏi tới.

Trình Hàn muốn nói rõ với Diệp Hiệu rằng: Thực ra người cô nên nói lời cảm ơn chính là Cố Yến Thanh. Song, thấy anh lắc đầu nên Trình Hàn cũng đành phải nuốt xuống những câu muốn nói.

Ở cổng bệnh viện, Diệp Hiệu hỏi: “Đàn anh, tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời các anh ăn một bữa cơm.”

Trình Hàn khéo léo từ chối: “Hôm nay thì chịu rồi. Chắc là em cũng không có khẩu vị ăn uống gì đâu. Luvevaland chấm co. Đợi bác gái bình phục thì em hẵng mời bọn anh một bữa thật ngon nhé, được không?”

Cô bèn cảm ơn sự thông cảm của anh ấy. Đây là lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng của Diệp Hiệu.

Sau khi tạm biệt Diệp Hiệu, hai người họ lái xe đến nơi khác để làm việc.

“Trong nhà có người bệnh thật là mệt mỏi.” Trình Hàn nhìn bóng dáng của Diệp Hiệu qua kính chiếu hậu. Sau khi gặp được ba mẹ cô, anh ấy cũng chỉ cần liếc qua đã hiểu ngay tình hình trong gia đình cô. “Em ấy là con gái nên chắc sẽ khó khăn lắm.”

Một lát sau, Cố Yến Thanh như đang rơi vào suy tư: “Cô ấy không phải là người bình thường đâu.”

Giọng điệu chắc nịch.

“Gì cơ?” Trình Hàn ngửa đầu tựa vào ghế: “Cậu nói chuyện cứ như thể cậu biết rất rõ về em ấy vậy.”

Cố Yến Thanh hơi nhướng mày, chẳng biết anh vừa nghĩ đến điều gì: “Tôi đã từng gặp cô ấy một vài lần rồi. Có lẽ cô gái này không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”

*

Diệp Hiệu cũng không hay biết rằng mình là một người “thú vị” trong mắt Cố Yến Thanh. Buổi trưa cô chưa ăn cơm nên lúc này bụng đã trống rỗng và kêu ùng ục, sắp nổi loạn rồi. Cô vừa chạm vào điện thoại di động vừa đi về phía một cửa hàng tiện lợi ở bên kia đường.

Có mấy nhân viên hiệu thuốc mặc đồng phục đang tụ tập bên cạnh cửa sổ, vừa ăn cơm hộp vừa ríu rít tán gẫu về những chuyện đâu đâu thường ngày. Khoảng thời gian lười biếng mà lại vô tư lự như thế này thực ra vẫn rất xa xỉ.

Diệp Hiệu lấy một nắm cơm hình tam giác cùng với một hộp sữa rồi đi thanh toán. Người trực ca chính là chàng trai kia. Cậu ta mỉm cười với Diệp Hiệu: “Là cô sao?”

Diệp Hiệu ngây người một thoáng, sau đó mỉm cười: “Cậu còn nhớ tôi à.”

Chàng trai có vẻ thân thiện hơn Trình Hàn và bạn của anh ấy. Người này khiến cô cảm thấy bình tĩnh và thoải mái hơn nhiều.

“Cô có muốn hâm nóng cơm nắm không?” Cậu chàng hỏi.

“Có.”

Cơm nắm chỉ cần đun nóng trong vòng ba mươi giây thôi: “Tôi sẽ gói nó vào khăn giấy ăn cho cô. Cô cẩn thận kẻo nóng đấy.”

Cầm nắm cơm còn nóng hôi hổi trên tay mình, Diệp Hiệu bèn nói “cảm ơn”. Gần đây, cô luôn phải nói lời cảm ơn, làm ơn, làm phiền,… với mọi người. Nói đến mức miệng cô cũng mỏi nhừ cả rồi.

Trước khi bước ra khỏi cửa hàng, Diệp Hiệu đã quay đầu nhìn chàng trai kia rồi lại nói thêm một câu nữa: “Cảm ơn cậu vì chuyện buổi tối tuần trước nhé.”

Cảm ơn sự an ủi của cậu đã tiếp thêm một chút sức mạnh cho tôi vào thời điểm tôi sắp sửa gục ngã.