Nhân vật chính đi mất, đại điển Nguyên Anh cũng chẳng còn gì thú vị, khách mời các tiên môn tặng quà rồi tản đi, sôi nổi lén lút nói về chuyện đại đệ tử của Phong Lăng Sơn có tình cảm sâu đậm đến mức nào với đứa con đã thành ma tu của ma đạo kia. Chắc hẳn sau ngày hôm nay, câu chuyện phong lưu của Từ Hành Chi và Cửu Chi Đăng sẽ truyền khắp các ngóc ngách của toàn bộ tiên môn.
Sắc mặt Quảng Phủ Quân như bị người ta tát cho một phát, trông không dễ coi chút nào, còn Thanh Tĩnh Quân lại hờ hững như thường: “Khê Vân, cần gì phải lo lắng như thế.”
Tên tục của Quảng Phủ Quân là Nhạc Khê Vân, ông không có quan hệ huyết thống với Thanh Tĩnh Quân nhưng may mắn có cùng họ.
Việc này quá lớn, Quảng Phủ Quân hiếm khi gọi tên thật của Thanh Tĩnh Quân: “Vô Trần sư huynh, hôm nay dù thế nào cũng không thể để mặc Từ Hành Chi thích làm gì thì làm được! Hắn làm thế đặt mặt mũi của Phong Lăng Sơn ở đâu? Bỏ kỳ vọng của huynh đối với hắn ở đâu! Huynh có biết vừa nãy lễ quan của Ứng Thiên Xuyên tới hỏi ta gì không? Hắn hỏi ta, có phải Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi âm thầm kết làm đạo lữ rồi không! Nếu không sao lại phải che chở như thế?”
“Hành Chi không làm thế. Trong lòng ta biết rõ.”
“Nhưng miệng lưỡi người đời sẽ bàn tán thế nào? Huynh là sơn chủ của Phong Lăng Sơn, nên phạt Từ Hành Chi để bốn môn phái không nghị luận nữa!”
“Ta là chủ Phong Lăng nhưng Hành Chi là đồ đệ của ta.” Thanh Tĩnh Quân dịu giọng nói: “Nếu ngay cả đồ đệ của mình ta cũng không bảo vệ được, vị trí chủ Phong Lăng này có ích gì.”
Quảng Phủ Quân kiên quyết: “Huynh còn nhớ lúc trước huynh đã đồng ý gì với ta không? Từ Hành Chi tuyệt đối không được! Tuyệt đối không được có quan hệ thân thiết với người không thuộc chính đạo! Mấy năm qua lúc nào ta cũng giám sát quản lý hắn, chỉ sợ hắn sẽ đi nhầm đường, nhưng nếu hắn và Cửu Chi Đăng thật sự có quan hệ kia... Nếu Từ Hành Chi biết bản thân hắn là...”
Nửa câu sau của ông ấy bị tiếng bánh xe lăn lộc cộc làm khựng lại.
Quảng Phủ Quân thật sự rối bời hoảng hốt, không nhận ra trong lúc ông ấy nói chuyện, Ôn Tuyết Trần đã tới phía sau mình.
Ôn Tuyết Trần nghe được gì đó thật.
Nhưng hắn ta không phải Khúc Trì, cũng không phải Chu Bắc Nam, Khúc Trì trông có vẻ ôn hòa nhưng lại cực kỳ ngoan cố, coi trọng tình cảm; Chu Bắc Nam thì tính cách thẳng thắn, có nghĩa khí như người giang hồ. Còn hắn ta là Ôn Tuyết Trần, dù cảm xúc trong lòng rối loạn, biến đổi muôn hình vạn trạng, bên ngoài vẫn không có chút xíu biểu hiện gì.
Ôn Tuyết Trần khom người, bình tĩnh nói: “Hai vị quân trưởng, vãn bối không cố ý nghe trộm, cũng không hứng thú với bí mật của Phong Lăng Sơn. Nhưng về chuyện hôm nay, vãn bối có lời muốn nói, Cửu Chi Đăng thật sự không thể ở lại Phong Lăng.”
“Ta nghĩ cho danh dự của Hành Chi mới có suy nghĩ này.” Ôn Tuyết Trần dùng ngón tay sờ vòng Âm Dương, nhẹ nhàng nói, “Đại hội Nguyên Anh lần này, các môn phái đều cử lễ quan tới tham gia, chắc chắn Hành Chi dẫn Cửu Chi Đăng đi sẽ bị truyền ra ngoài, ảnh hưởng không thể nói là không nghiêm trọng. Nếu muốn tương lai Hành Chi đảm nhiệm vị trí chủ Phong Lăng Sơn mà ít bị chê trách, tốt nhất là đuổi Cửu Chi Đăng đã thức tỉnh huyết thông về ma đạo.”
Quảng Phủ Quân cảm thấy vô cùng có lý: “Nói không sai. Sư huynh, để đảm bảo danh dự của Phong Lăng, cũng để đảm bảo Từ Hành Chi yên ổn, Cửu Chi Đăng không thể ở lại.”
Thanh Tĩnh Quân từ trước tới nay luôn thong dong, tính cách ôn hòa bỗng lộ vẻ mặt khó xử: "Hắn là con tin, không làm điều gì sai trái cả, chỉ thức tỉnh huyết thống ma đạo mà thôi, cần gì phải đưa hắn về chịu tội chứ.”
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*.” Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói, “Hơn nữa, Cửu Chi Đăng không có ngọc bích mà hắn chỉ là phiền toái gây họa tới Hành Chi mà thôi. Thanh Tĩnh Quân, trước giờ ngài luôn cưng chiều Hành Chi, ngài sẽ suy nghĩ cho hắn chứ?”
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Người bình thường chẳng tội tình gì, chỉ vì có ngọc quý mà thành có tội.
Thanh Tĩnh Quân cố chấp nói: “Không được, sẽ có biện pháp khác thôi. Đứa trẻ đó ta chứng kiến hắn trưởng thành...”
Quảng Phủ Quân gằn giọng: “Sư huynh!”
Ôn Tuyết Trần cụp mắt xuống, nói rõ: “Thanh Tĩnh Quân, chắc hẳn gần đây ngài cũng nghe được một số lời phong thanh. Hôm qua chủ ma đạo Nhập Tái độ kiếp thất bại, đã hóa thành một đống hài cốt dưới thiên lôi. Hai huynh trưởng của Cửu Chi Đăng vì vị trí chủ ma đạo mà đã lật mặt từ lâu, bây giờ thế lực trong ma đạo đấu đá lẫn nhau, xích mích rối loạn. Nếu Cửu Chi Đăng vẫn là một tu sĩ bình thường thì thôi chứ hắn lại thức tỉnh huyết thống ma đạo vào lúc này, chẳng lẽ một số người trong ma đạo không muốn lợi dụng đứa con lưu lạc bên ngoài này sao? Hắn ở lại chính đạo cũng vô ích, chi bằng đưa hắn về. Nếu chúng ta có thể trợ giúp hắn lên vị trí kia...”
"Trợ giúp hắn lên vị trí kia?”
Quảng Phủ Quân không nghĩ tới điều này, ông nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Trần trẻ tuổi mà nổi tiếng là kẻ lạnh lùng từ trong ra ngoài, trong lòng không khỏi bốc lên tầng tầng ý lạnh.
Đương nhiên Ôn Tuyết Trần sẽ chẳng thèm quan tâm ánh mắt của người khác, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, trợ giúp hắn lên vị trí kia. Hắn lớn lên ở chính đạo từ nhỏ, đưa hắn về đó, ma đạo có thể làm hòa với chúng ta lâu dài, hành động này đối với Hành Chi, với Phong Lăng Sơn, với chính đạo chúng ta, thậm chí là kế sách với ma đạo sau này đều có lợi ích rất lớn.”
Ba chữ “Với Hành Chi” chạm tới dây cung trong lòng Thanh Tĩnh Quân, ông im lặng không nói nữa.
Dù Quảng Phủ Quân cảm thấy người trước mặt có suy nghĩ quá cẩn thận và đáng sợ, ông vẫn không thể không thừa nhận đây là kế hoạch tốt nhất: “Sư huynh, huynh quyết định đi. Từ Hành Chi...”
“Nghe theo Hành Chi.” Thanh Tĩnh Quân nhắm mắt: “Nghe hắn.”
Quảng Phủ Quân suýt thì không thở ra hơi: “Sư huynh!”
Thanh Tĩnh Quân không để ý gì nói: “Tuyết Trần, nếu ngươi có thể thuyết phục Hành Chi thì ta mặc kệ đứa trẻ đó đi đâu.”
Ôn Tuyết Trần gật đầu, đáp một tiếng “Vâng”, chắp tay chào, đang định tự di chuyển xe lăn đi thì nghe giọng Thanh Tĩnh Quân mang ưu sầu vang lên từ đằng sau: “Tuyết Trần, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Nếu thường xuyên suy tính như thế sẽ rất bất lợi với tâm bệnh của ngươi.”
Ôn Tuyết Trần nhìn lại, gương mặt lạnh nhạt thoáng hiện ý cười: “Thanh Tĩnh Quân, cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Nhưng ta đã quen với việc suy nghĩ nhiều rồi, không thay đổi được nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Tuyết Trần kiên quyết rời đi, bên dưới phát quan màu xanh lam, mái tóc hoa râm tung bay trong gió.
Mạnh Trọng Quang đứng ở dưới đài, các đệ tử tản đi, hắn lại chẳng hề nhúc nhích.
Lúc Ôn Tuyết Trần lướt qua hắn, Mạnh Trọng Quang đột nhiên lên tiếng nói: “Lúc nhỏ hắn ở ma đạo bị xa lánh, lớn lên ở chính đạo cũng bị xa lánh; bây giờ ngươi lại muốn đuổi hắn về ma đạo... Sao ngươi không gϊếŧ hắn luôn đi.”
Ngón tay đung đưa của Ôn Tuyết Trần siết chặt lại, quay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang một lúc rồi cười khẽ nói: “Ngươi biết bọn ta đang nói tới chuyện gì sao?”
Mạnh Trọng Quang nhìn thẳng: “Có thể đoán ra.”
Ôn Tuyết Trần khá bất ngờ, dù sao trong mắt hắn ta, Mạnh Trọng Quang chỉ là một trang giấy trắng, một lòng thương nhớ sư huynh, chỉ biết chơi đùa với đám trẻ con, bây giờ xem ra hắn ta khinh thường hắn thật: “Ta thấy từ trước đến nay ngươi luôn tranh chấp với Cửu Chi Đăng, ngươi còn mong hắn đi ấy chứ.”
“Ta muốn hắn đi chứ không muốn hắn chết. Hơn nữa, nếu hắn chết, sư huynh sẽ rất đau lòng.” Mạnh Trọng Quang liếc mắt qua, nhìn thẳng vào mắt Ôn Tuyết Trần, giọng nói lạnh lùng: “Ta không muốn tranh giành yêu thương với một kẻ đã chết... Cũng không giành nổi.”
Ôn Tuyết Trần ngạc nhiên.
Bỏ lại câu nói ấy, Mạnh Trọng Quang còn tâm tư nở một nụ cười ngây thơ trong sáng với Ôn Tuyết Trần khiến sau lưng hắn ta lạnh buốt, sau đó hắn cất bước đi mất.
Ôn Tuyết Trần chăm chú nhìn theo.
Từ Hành Chi à, sư đệ của ngươi, đứa nào cũng thâm tàng bất lộ.
Có lẽ người khác không biết Từ Hành Chi đi đâu nhưng Ôn Tuyết Trần biết rất rõ.
Sau núi Phong Lăng Sơn có một thánh địa, tên là Ngọc Tủy Đàm, có dưỡng khí để tu luyện, là một nơi tốt chữa tâm tính lành xương cốt, nghe nói đó là vị trí Thanh Tĩnh Quân dành riêng cho Từ Hành Chi tu luyện, những đệ tử khác không có quyền bước vào đó.
Ôn Tuyết Trần từng được Từ Hành Chi dẫn đến đó chơi, vì thế hắn ta có thể đi vào trong hang Ngọc Tủy Đàm mà không cần mất chút công sức nào.
Từ Hành Chi mặc hoa phục dài rộng, ngồi bên bờ Ngọc Tủy Đàm, vạt áo ngâm dưới nước, thắt lưng được thêu tinh tế nổi trên mặt nước, còn Cửu Chi Đăng nằm gối đầu trên đùi y, mê man không tỉnh. Trên mặt đầm nổi đầy hơi sương, y như cõi mộng phồn hoa, hai người một ngồi một nằm, cảnh tượng vô cùng đẹp, hệt như màu vẽ tác phẩm dưới ngòi bút của vị danh sĩ nào đó.
Ma ấn đỏ tươi như máu như được khắc sâu trong trong xương cốt hiện lên giữa chân mày Cửu Chi Đăng.
Ôn Tuyết Trần băng qua mặt đất ẩm ướt đi tới: “Sao rồi?”
Từ Hành Chi khẽ cười một tiếng: “Hắn hận ta chết mất thôi. Từ trước tới nay Tiểu Đăng không đưa ra yêu cầu bao giờ, khó khăn lắm mới xin xỏ một lần mà người làm sư huynh là ta lại không thể giúp hắn.”
“Ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cố gắng hết sức gì chứ?” Từ Hành Chi cười giễu cợt: “Cố gắng hết sức đẩy hắn vào ma đạo mà hắn không muốn vào sao?”
Hai người đều im lặng.
Từ Hành Chi vươn tay che ma ấn không thể tiêu tán trên trán Cửu Chi Đăng: “Tuyết Trần, nếu là người thì sao? Nếu hắn một lòng muốn chết, ngươi sẽ làm thế nào?”
Từ Hành Chi vừa nói ra câu đó đã thấy hơi hối hận: “Thôi vậy, coi như ta không...”
Ôn Tuyết Trần không cả chớp mắt: “Ta sẽ để hắn chết, thậm chí tiễn hắn chết.”
Từ Hành Chi thở dài nhưng vẫn khó có thể đẩy hơi thở khó chịu trong cơ thể ra: “Đúng vậy, ngươi là Ôn Tuyết Trần. Đương nhiên ngươi sẽ làm thế.”
Ôn Tuyết Trần đáp lại một cách thản nhiên: “Nhưng ngươi là Từ Hành Chi. Ngươi không nỡ để hắn chết.”
Từ Hành Chi không tỏ rõ ý kiến: “Ngươi biết rồi chắc cũng hiểu ngươi không khuyên ta được.”
Ôn Tuyết Trần hơi ngạc nhiên, nhướng mày.
“Sao thế? Tưởng ta không hiểu suy nghĩ của ngươi chắc?” Từ Hành Chi nói:: “Ngươi tới đây tìm ta, không phải vì quan tâm tới Tiểu Đăng đâu nhỉ.”
Ôn Tuyết Trần không khỏi bật cười: “Người Phong Lăng Sơn các ngươi ấy à, bình thường chẳng có ai đàng hoàng cả, nước đã đến chân thì ai nấy đều nghĩ thông suốt rõ ràng.”
Hắn ta nói vậy rồi, Từ Hành Chi bèn kết luận luôn: “Ta sẽ không đưa hắn về ma đạo. Đừng có mơ.”
“Không phải người không để ý sự khác biệt của người không thuộc chính đạo sao?” Ôn Tuyết Trần nói: “Như lời ngươi thường nói, chỉ cần tu tâm, hắn ở ma đạo và ở Phong Lăng Sơn có gì khác nhau?”
“Có.” Từ Hành Chi nói: “Thời cơ không đúng... Mọi thứ đều không đúng.”
“Là sao?”
Từ Hành Chi nhẹ nhàng xoa mi tâm Cửu Chi Đăng, dù hắn ở trong mơ cũng bị giày vò, nhíu chặt mày lại: “Ta không để ý tới huyết thống ma đạo nhưng Tiểu Đăng để ý. Bây giờ Tiểu Đăng mới có được huyết thống ma đạo, ta lại đuổi hắn về ma đạo luôn sao? Hắn phải tự giải quyết thế nào? Ta không làm được chuyện đó. Hơn nữa, lúc này ma đạo đang đấu đá lẫn nhau. Ta đưa hắn về đó sẽ đẩy hắn vào vòng xoáy nước ấy.”
Ôn Tuyết Trần dùng một tay chống cằm, hỏi ngược lại: “Hắn ở lại, sao biết hắn không ở trong vòng xoáy? Vừa nãy ngươi bỏ đi sớm, chắc là không biết có người nói ra nói vào, nói ngươi và Tiểu Đăng có tình cảm đoạn tụ từ lâu. Có cái danh ấy, nếu ngươi không thể hiện thái độ kịp thời, đuổi hắn về ma đạo, tương lai ngươi có thể làm chủ Phong Lăng được sao?”
Từ Hành Chi mặt không biểu cảm: “Nếu ngay cả Tiểu Đăng mà ta cũng không bảo vệ được, vị trí chủ Phong Lăng có lợi ích gì.”
Ôn Tuyết Trần: “...”
Hắn ta biết mình tới tìm Từ Hành Chi để nói chuyện đàng hoàng nhưng nói tới mức này, Ôn Tuyết Trần bỗng thấy thật lòng ngưỡng mộ Từ Hành Chi.
Y và Thanh Tĩnh Quân đúng là thầy trò ruột, đều có tính cách vô tư.
Còn bản thân Ôn Tuyết Trần, đã rất lâu rồi hắn ta không có can đảm làm chuyện mà đa số đều cho rằng nó sai trái một cách kích động và khí phách thiếu niên như thế.
Lúc này, Cửu Chi Đăng hơi nhíu mày như sắp tỉnh dậy.
Từ Hành Chi lẩm bẩm dịu dàng tới kỳ cục: "Ngủ thêm một lát nữa không được sao.”
Y dùng một tay kéo đạo bào thêu mây bằng chỉ vàng xuống, trùm lên đầu Cửu Chi Đăng, dùng một tay đệm sau đầu hắn ta, cho hắn ta nằm thoải mái hơn.
Giây phút đó, Cửu Chi Đăng dùng giọng nói như ngậm cát cất lời: “Sư huynh.”
“Ta ở đây.”
“Sư huynh.” Cửu Chi Đăng nằm thẳng ở đó, ngón tay không hề nhúc nhích chút nào, dáng vẻ như người sắp chết đợi chim kền kền, ngay cả giọng đặt câu hỏi cũng nhẹ như phù du: “Vì sao lại cứu đệ.”
Từ Hành Chi đau lòng không biết nên nói thế nào cho phải: “Ta không đành.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ba chữ này khiến tiếng lòng chết lặng không gợn sóng của Cửu Chi Đăng bỗng xúc động, hắn ta hơi cong người dậy, ôm chặt đầu.
Hắn ta còn sống.
Kinh mạch chảy trong cơ thể hoàn toàn khác với ngày thường.
Hắn ta...
Cửu Chi Đăng co rúm người lại, hận không thể biến mất khỏi cõi đời này.
Từ Hành Chi chưa từng nghe giọng điệu bi thương như khắc sâu trong xương tủy như thế, từng chữ như máu nhỏ ra từ đầu tim: “Sư huynh, đệ là ma đạo... Đệ thành ma đạo mất rồi...”
Bao nhiêu năm trôi qua, đó là ám ảnh mà hắn ta tránh còn chẳng kịp, cuối cùng vào ngày Từ Hành Chi khoác lên người bộ hoa phục, đột nhiên giáng xuống đầu hắn ta không kịp chuẩn bị gì.
Từ Hành Chi ôm đầu hắn ta vào trong lòng, run rẩy nói: “Không, ngươi là sự đệ của ta.”
Dù là ma, quỷ, yêu hay người, hắn ta mãi mãi là sự đệ của Từ Hành Chi.
Cửu Chi Đăng tựa vào l*иg ngực Từ Hành Chi như không còn sức sống, không biết sững sờ bao lâu mới nhớ ra gì đó, dùng sức mạnh như người chết đuối vớ được khúc gỗ túm vạt áo trước của Từ Hành Chi: “Sư huynh, sư huynh... Đệ không muốn đi đâu hết... Đừng đưa đệ đi. Xin huynh, đừng đưa đệ đi.”
Hắn ta cứ lặp lại một câu nói, mặt mày ướt nhẹp, tóc đen rũ xuống che mất một mắt, con mắt khác đã biến thành đồng tử đỏ rực mà hậu duệ chính thống của ma đạo mới có.
Cửu Chi Đăng hoàn toàn không nghĩ tới tình hình lúc này của Từ Hành Chi thế nào, cũng không nghĩ tới tương lai xa hơn, hắn ta chỉ có thể mơ màng, liên tục xin xỏ nhiều lần, đừng đưa hắn ta đi, đừng đưa hắn ta đi.
Từ Hành Chi nhẹ giọng nhận lời: “Không đâu, ta không làm thế đâu.”
Cửu Chi Đăng nhanh chóng mất hết sức lực ngất xỉu tiếp, Từ Hành Chi vẫn vỗ về vai hắn ta, nhẹ nhàng từng cái một như dỗ trẻ con.
Ôn Tuyết Trần ở sau lưng hai người nhìn cảnh ấy một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng than thở: “Người khác đường cần gì phải khăng khăng muốn đi cùng nhau.”
Từ Hành Chi cố chấp trả lời: “Ta cứ muốn đi cùng đường đấy.”
Chờ kinh mạch của Cửu Chi Đăng chảy ổn định, Từ Hành Chi đi tới điện Phù Danh của Thanh Tĩnh Quân, nói chuyện với ông suốt một canh giờ. Không ai biết bọn họ đã nói gì.
Sau đó, Từ Hành Chi đưa Cửu Chi Đăng ra khỏi Ngọc Tủy Đàm, thu xếp cho hắn ta ở trong điện của mình.
Mạnh Trọng Quang đã quay về từ hội trường, thấy y ôm Cửu Chi Đăng vào điện, khóe môi hơi nhúc nhích như muốn nói gì đó nhưng vẫn mỉm cười ngoan ngoãn: “Sư huynh về rồi.”
Từ Hành Chi ừ một tiếng, đặt Cửu Chi Đăng lên giường của mình và Mạnh Trọng Quang, đắp chăn cho hắn ta.
Từ lúc nhìn thấy Cửu Chi Đăng được đặt lên chiếc giường đó, mắt Mạnh Trọng Quang tối sầm xuống.
Từ Hành Chi ngồi xuống bên giường, nhìn thật kỹ gương mặt Cửu Chi Đăng.
Thật thần kỳ, đứa trẻ y dùng một tay là có thể bế lên vai lúc trước bây giờ đã lớn thế này rồi.
“Sư huynh.” Mạnh Trọng Quang đứng sau lưng gọi y.
“Có chuyện gì?”
“Lúc Cửu Chi Đăng sư huynh ngã xuống, ta ở ngay cạnh hắn.”
Từ Hành Chi nghe vậy quay đầu lại. Có lẽ ở trong Ngọc Tủy Đàm lâu, sương mù thấm vào mắt khiến đôi mắt đen nhánh của y mờ mịt như mưa phùn.
Y hỏi: “Làm sao?”
“Cửu Chi Đăng sư huynh đột nhiên phát tác.” Vẻ mặt Mạnh Trọng Quang rất phức tạp. Hắn chú ý biểu cảm của Từ Hành Chi, mím môi lại, do dự chốc lát mới nói: “Sư huynh, theo ta biết thì khi ma đạo thức tỉnh sẽ bị cảm xúc thấu hiểu hay lĩnh hội ảnh hưởng, chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Ta nghĩ, có lẽ Cửu Chi Đăng sư huynh đã có suy nghĩ gì đó không nên có vào lúc đấy nên mới...”
Từ Hành Chi ngắt lời hắn: “Ta biết rồi...”
Đối với phản ứng bình thản ấy của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang hơi bất ngờ và không cam lòng: “Chẳng lẽ sư huynh không muốn biết sao?”
“Đánh giá một người bằng hành động chứ không phải suy nghĩ của người đó.” Từ Hành Chi đáp: “Bàn về suy nghĩ thì không ai là thánh nhân. Trọng Quang, ta hỏi ngươi, chẳng lẽ trong cuộc đời ngươi chưa từng có suy nghĩ gì không nên có sao?”
Mạnh Trọng Quang không nói nữa.
Không cần Mạnh Trọng Quang nhắc nhở Từ Hành Chi cũng biết điều này.
Nhưng y sẽ không bao giờ hỏi lúc mình ở trên đài, Cửu Chi Đăng đã có ý muốn gì mà tới mức trong lòng sinh ra điều suy nghĩ khác thường, tăng thêm nghiệp chướng.
Cũng có thể nói là không cần biết Cửu Chi Đăng nghĩ tới điều gì đều không đáng trả giá khốc liệt thế này.
Một lúc lâu sau, Cửu Chi Đăng tỉnh dậy, không nói gì cả, chỉ dựa vào bên giường.
Từ Hành Chi chỉ ra ngoài một vòng rồi quay về, gương đồng trong phòng đã vỡ vụn.
Từ Hành Chi không nói gì, ngồi xổm xuống, nhặt nhạnh từng mảnh vỡ lại.
Giọng điệu lạnh nhạt run rẩy của Cửu Chi Đăng truyền tới từ bên giường: “Sư huynh, đệ xin lỗi.”
Từ Hành Chi hời hợt trả lời: “Hày, sông có khúc người có lúc, có gì đâu.”
Cửu Chi Đăng hỏi: “Đại điển Nguyên Anh tiến hành xong xuôi không?”
“Ừ, xong rồi.” Từ Hành Chi xoay người lại, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên khuôn mặt y, chói tới mức Cửu Chi Đăng không mở mắt ra được: “Thế nào, lễ phục của sư huynh đẹp không?”
Lúc này Từ Hành Chi đã thay sang bộ đồ thường ngày nhưng Cửu Chi Đăng nhìn mà mắt hơi nóng lên. Luồng hơi nóng xộc lên mắt hắn ta, suýt khiến hắn ta rơi lệ.
Ở đại điển Nguyên Anh, sư huynh mặc đồ đứng đó, hình ảnh vạt áo như gió như bị bàn ủi đốt cháy hiện lên trong mắt hắn ta.
Hắn ta còn nhớ rất rõ, ngay lúc đó mình nhìn Từ Hành Chi rực rỡ chói mắt, lần đầu tiên đầm lầy thối rữa từ nơi sâu nhất trong trái tim hắn ta tràn ra, cuộn trào, kêu gào ầm ĩ, nó muốn kéo Từ Hành Chi vào trong cơ thể hắn ta, vĩnh viễn không cho y đi.
Hắn ta là hậu duệ ma đạo, việc này không thể thay đổi. Nhưng hắn ta có thể quay lại ma đạo, tranh cướp trở thành chủ ma đạo, tương lai kết hợp ma đạo và chính đạo, liệu hắn ta có thể ngang hàng với sư huynh không?
Nếu hắn ta sánh ngang với sư huynh rồi, hắn ta có thể xin sư huynh, kết làm đạo lữ với hắn ta được không?
Có lẽ biết y quá chói mắt mà không thể chiếm được, Cửu Chi Đăng tưởng tượng bậy bạ tất cả những khả năng mình và sư huynh sau khi ở bên nhau.
Hắn ta chỉ nghĩ thế thôi, có tội gì chứ?
Nhưng ai bảo hắn ta sinh ra đã là ma. Dù chỉ nghĩ thôi đã là tội lỗi cực lớn rồi.
Cửu Chi Đăng dựa vào gối, tự giễu nghĩ, mình đúng là một trò hề.