Từ Hành Chi quỳ rất nhanh, cộp phát xuống luôn.
Trên mặt Quảng Phủ Quân bỗng giăng đầy mây đen: “Ai bảo ngươi quỳ ở cửa? Mất hết thể diện!”
Từ Hành Chi a một tiếng, chỉnh lại vạt áo bò dậy, ấm ức nói: “Người chưa nói vào trong rồi quỳ mà.”
Quảng Phủ Quân không thèm dông dài với y, gằn giọng quát: “Cút vào đây!”
Từ Hành Chi vừa quỳ rồi đứng dậy, biết lúc này Quảng Phủ Quân đang giận thật, y không nói gì nữa, nhanh chân đi vào.
Lần này bốn môn phái ra ngoài là để bắt hung thú Cửu vĩ xà đang làm loạn, Cửu vĩ xà tính tình hung dữ mạnh mẽ, vì thế đệ tử đứng đầu bốn môn phái dẫn theo sư đệ đứng hai bên điện Thưởng Phong Quan, trông có vẻ chỉ chờ Từ Hành Chi đến.
Chu Bắc Nam ôm trường thương, cười trên sự đau khổ của người khác, khi Từ Hành Chi nhìn qua hắn ta, hắn ta còn cố ý lắc đầu, miệng kêu chậc chậc ra tiếng.
Khúc Trì không thong dong như Chu Bắc Nam, ngón tay cầm phất trần siết chặt lại, vẻ mặt lo lắng; Ôn Tuyết Trần lại cầm vòng âm dương, tuần hoàn rõ ràng, chỉ cử động cổ tay và ngón tay, không nhìn ra vẻ mừng giận từ nét mặt của hắn ta.
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đứng hầu ở hai bên, từ lúc Từ Hành Chi đi vào, ánh mắt hai người luôn dõi theo y, đều âm thầm lo lắng.
Quảng Phủ Quân đang ngồi dưới tấm biển có bốn chữ “Li cảnh tọa vong”*, vẻ mặt lạnh nhạt, đây chính là biểu hiện khi ông ấy nổi giận.
*Li cảnh tọa vong: ngồi thiền yên tĩnh, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Ông ấy hỏi thẳng: “Ngươi ra ngoài gặp ai?”
Thấy vậy, Từ Hành Chi biết mình nói dối cũng không có ích gì, y dứt khoát quỳ xuống nói: “Tạp Tứ.”
“Tạp Tứ là ai? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Từ Hành Chi giơ tay sờ cánh mũi: “Tán tu ma đạo.”
Quảng Phủ Quân khiển trách: “Ngươi và người trong ma đạo qua lại với nhau? Từ Hành Chi, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi là đệ tử đứng đầu của Phong Lăng Sơn, ngươi và người không thuộc chính đạo giao du gần gũi, mập mờ không rõ, ngươi đặt Phong Lăng Sơn ở đâu? Đặt Thanh Tĩnh Quân ở đâu?”
Nghe Quảng Phủ Quân nhắc tới sư phụ, Từ Hành Chi biện bạch: “Sư thúc, hai mươi năm trước ma đạo cũng từng có mối quan hệ tốt với bốn môn phái, những năm gần đây cũng bớt gây rối. Tạp Tứ không hề hứng thú với công pháp ma đạo, chỉ chuyên chú tu luyện kiếm thuật. Nếu hắn có lòng muốn tu luyện, không gây hại bừa bãi, hắn và người chính đạo có gì khác biệt kia chứ?”
Nghe hết câu đó, mọi người ở đấy đều không nhịn được đưa mắt nhìn sang Cửu Chi Đăng.
Nói là Từ Hành Chi nói tràng giang đại hải như vậy để bảo vệ Tạp Tứ chi bằng nói y đang che chở cho người nào đó đang có mặt ở đây.
Cửu Chi Đăng im lặng không nói, mặt dây chuyền đồng nắm trong tay cũng hơi biến dạng.
Quảng Phủ Quân giận dữ cười: “Ngươi có ý gì? Một ma tu mà bây giờ có thể đánh đồng với đệ tử tiên môn rồi hả? Nếu vậy vì sao ngươi không bỏ đạo mà theo ma luôn đi?”
Lời ấy quá tổn thương tinh thần, Từ Hành Chi lại không thể cãi lại, chỉ đành cúi đầu: “Đệ tử không dám.”
“Không dám?” Quảng Phủ Quân cười khẩy: “Trên đời này làm gì có chuyện Từ Hành Chi ngươi không dám làm? Nếu ta không dạy dỗ ngươi thì ngươi thật sự coi trời bằng vung!”
Ông ấy nói với Từ Bình Sinh đứng bên cạnh: “Mời côn Huyền Vũ đến.”
Từ Bình Sinh hơi run, thoáng nhìn về phía Từ Hành Chi nhưng chỉ do dự chốc lát: “Vâng thưa sư phụ.”
Côn Huyền Vũ là một trong số pháp khí của Quảng Phủ Quân, được làm từ thép nguyên chất, toàn thân sáng bóng, có hình tháp, quanh thân có móc gai sắc bén, đệ tử của Phong Lăng Sơn nghe tên cái côn này đều tái mặt.
Ban nãy Chu Bắc Nam sống chết mặc bay xem chuyện, giờ nghe vậy thì sầm mặt, buông hai tay khoanh trước ngực xuống, ngạc nhiên nói: “Quảng Phủ Quân, Từ Hành Chi đúng là ngang ngược không biết phép tắc, sai hoàn toàn, nhưng lần này chưa gây ra tai vạ gì lớn, răn dạy một trận là được rồi. Còn nữa, muốn đuổi bắt Cửu vĩ xà, hắn phải ra sức, mong Quảng Phủ Quân cân nhắc vì tình hình chung, tạm thời ghi sổ chuyện này...”
Quảng Phủ Quân lạnh lùng ngắt lời: “Đây là việc riêng của Phong Lăng Sơn, không cần Chu công tử nhọc lòng.”
Chu Bắc Nam nghẹn lời, quay đầu nháy mắt liên tục với Từ Hành Chi, ra hiệu y mềm mỏng xin tha, nói xấu ma đạo vài ba câu cũng đâu có sao.
Từ Hành Chi lại không hề dao động, quỳ thẳng tại chỗ, cụp mắt xuống, làm bộ không nhìn thấy, chọc Chu Bắc Nam giận cắn răng.
Từ Bình Sinh mời côn Huyền Vũ đến thì Quảng Phủ Quân ra lệnh: “Hai mươi côn.”
Từ Bình Sinh hơi tái mặt: “Sư phụ, hai mươi côn hơi...”
Quảng Phủ Quân cũng không thèm nhìn hắn ta: “Ngươi có ý gì? Muốn chịu đòn thay hắn sao?”
Từ Bình Sinh lập tức im miệng, môi mỏng hơi mấp máy nói: “Sư phụ, Từ sư huynh có vai vế cao hơn đệ tử, đệ tử không dám đánh.”
Trong lúc Quảng Phủ Quân trầm ngâm, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng bước ra gần như cùng một lúc: “Sư thúc...”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiếm khi tìm thấy nhận thức chung cùng một lúc, cùng kêu lên: “Đệ tử nguyện chịu phạt thay sư huynh.”
Lần này Quảng Phủ Quân quyết tâm muốn phạt Từ Hành Chi, hời hợt đáp: “Ba mươi côn. Ai cầu xin nữa thì tăng lên năm mươi côn.”
Khúc Trì thấy không thể tránh được trừng phạt thì bước ra, thưa rằng: “Quảng Phủ Quân, vãn bối xin thực thi hình phạt thay ngài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không cần.” Quảng Phủ Quân nhìn qua Ôn Tuyết Trần: "Nếu thân phận đệ tử hạn chế, không muốn thực thi hình phạt, Thanh Lương Cốc Ôn Tuyết Trần, ngươi có bằng lòng làm thay không?”
Ôn Tuyết Trần dừng tay đang nghịch vòng âm dương lại, bình thản đáp: “Vâng.”
Ôn Tuyết Trần nhận côn Huyền Vũ, dùng một tay chuyển động xe lăn đi tới trước mặt Từ Hành Chi. Thoáng chạm mắt với y, Ôn Tuyết Trần nói: “Cởi y phục xuống đi.”
Từ Hành Chi liếc mắt nhìn hắn ta: “Không cần.”
Ôn Tuyết Trần: “Nếu máu thịt dính vào y phục thì người chịu khổ là ngươi đó.”
Từ Hành Chi vẫn không chịu nghe, quỳ ở đó không nói gì.
Sắc mặt Khúc Trì không được tốt, Chu Bắc Nam hơi yên tâm, nhỏ giọng khuyên Khúc Trì: “Tuyết Trần tự biết suy tính, không...”
Hắn ta còn chưa nói dứt lời, mấy người ở đó đã nghe thấy tiếng trầm đυ.c khi côn gậy đánh mạnh vào da thịt.
Từ Hành Chi ngã nhào xuống đất, trời đất quay cuồng đau nhức tột cùng như có hàng vạn cái đinh nổ tan trong cơ thể, hắn run rẩy chống tay nhổm dậy, cố gắng nuốt máu tanh trào tới bên miệng xuống, nuốt mấy ngụm lại rất buồn nôn, y bèn ói ra hết.
Ôn Tuyết Trần lại đánh thêm hai phát liên tiếp, cường độ không khác gì côn đầu tiên.
Ngay cả Quảng Phủ Quân cũng không ngờ Ôn Tuyết Trần lại mạnh tay như thế, sắc mặt biến đổi mấy hồi.
Chu Bắc Nam trợn mắt ngoác mồm, sau khi khôi phục tinh thần thì không để ý tới Quảng Phủ Quân vẫn có mặt ở đấy, tức giận mắng to: “Ôn Tuyết Trần ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn đánh chết hắn hả?”
Ôn Tuyết Trần ngừng tay, cầm gậy ngồi yên, bình thản nói: “Quảng Phủ Quân muốn ta đánh, ta không thể không đánh.”
Hắn ta nói xong thì ra lệnh với Từ Hành Chi không bò dậy nổi: “Dậy.”
Cửu Chi Đăng nhìn bãi máu trên đất, môi mỏng khẽ nhếch lên, tơ máu dần hiện lên đầy hai mắt, hắn ta ngẩng đầu nhìn Quảng Phủ Quân, bình tĩnh nhìn ông ấy một lúc, đang định tiến lên giành côn Huyền Vũ, Mạnh Trọng Quang đã lao ra trước, quỳ xuống phủ lên trên người Từ Hành Chi, nghẹn ngào kêu: “Đệ tử bằng lòng chịu phạt thay sư huynh, đệ tử nguyện...”
“Cút ra!” Không chờ Quảng Phủ Quân lên tiếng, Từ Hành Chi khàn giọng quát: “Con nhà ai đây, có ai quản lý không vậy?”
Mạnh Trọng Quang không ngờ lại bị Từ Hành Chi mắng, ngẩng đầu lên hốt hoảng nhìn Từ Hành Chi, mắt rưng rưng: “Sư huynh...”
Vốn dĩ Quảng Phủ Quân nghĩ rằng, Ôn Tuyết Trần xử sự công bằng chính trực, lại vô cùng ghét người không thuộc chính đạo, chắc hẳn sẽ không nương tay nhưng ông ấy cũng không ngờ hắn ta lại ra tay ác liệt như thế.
Nhưng ông ấy đã ra lệnh rồi, thay đổi quá nhanh sẽ khiến người ta chê cười, ông ấy chỉ đành lạnh lùng nói: “Tiếp tục đánh. Ba mươi côn, không được thiếu côn nào.”
Ông ấy nói xong thì quay người đi mất, đi vào chủ điện của Thưởng Phong Quan. Từ Bình Sinh theo bên cạnh Quảng Phủ Quân, trước khi đi vào điện, hắn ta liếc nhìn lại với vẻ không đành lòng rồi lại cúi đầu, nhanh chân đi theo Quảng Phủ Quân.
Quảng Phủ Quân vừa đi khỏi đó, Chu Bắc Nam giành lấy côn Huyền Vũ, hắn ta giận dữ không thôi, lại sợ nói to sẽ khiến Quảng Phủ Quân quay lại, đành phải hạ thấp tông giọng mắng Ôn Tuyết Trần: “Ôn Tuyết Trần, ngươi đánh thật đó hả?”
Lúc này Từ Hành Chi mới run rẩy chống hai tay thẳng người dậy: “Không đánh thật thì sao sư thúc tha cho ta dễ dàng được.” Nói tới đây, y nhìn Ôn Tuyết Trần, đột nhiên đổi chủ đề: “Con mẹ nó chứ Ôn tóc trắng, ngươi ra tay ác quá đó, không thể nhẹ hơn một chút sao?”
Ôn Tuyết Trần giơ chân đá sau eo y: “Ngươi nói nhiều quá. Bò ra hẳn hoi, giả bộ ngất xỉu.”
Từ Hành Chi lại nằm bò xuống đất, đau đến mức choáng váng nhưng miệng vẫn không chịu dừng: “Con mẹ nó ta nghi ngờ ngươi muốn đánh ta thật.”
Ôn Tuyết Trần bình thản thừa nhận: “Ta muốn ngươi nhớ lâu một chút. Không thể ở cạnh người không thuộc chính đạo, ngươi phải nhớ cho rõ.”
Hắn ta thừa nhận như thế, Từ Hành Chi không cáu nữa: “Cút cút cút.”
Ôn Tuyết Trần: “Ta đã bảo ngươi cởi đồ ra mà ngươi không nghe, chịu tội rồi trách ai.”
Từ Hành Chi xì một tiếng: “Vậy có phải ta nên cảm ơn ngươi đã nhắc không?”
Ôn Tuyết Trần: “Không cần khách sáo. Khúc Trì, ngươi đánh hai mươi bảy gậy tiếp theo đi.”
Khúc Trì đưa phất trần cho sư đệ bên cạnh, xắn tay áo lên nhận côn Huyền Vũ: “Ngươi yên tâm, ta biết ra tay. Không đau quá đâu.”
Chu Bắc Nam không vui: “Đánh gì nữa? Ai cũng làm thật thế, đầu úng nước hả? Ta vào nói với Quảng Phủ Quân là ngươi ngất rồi, không tin ông ấy muốn đánh chết ngươi.”
Xung quanh ồn ào nhao nhao cả lên, phiền tới mức Từ Hành Chi đầu váng mắt hoa.
Trong cơn choáng váng, y nhìn lướt qua, thấy Cửu Chi Đăng đứng cách đó không xa siết chặt tay lại, Mạnh Trọng Quang rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm y, trông khẩu hình như đang gọi “Sư huynh”.
Sau đó mắt Từ Hành Chi tối sầm xuống.
Khi tỉnh lại, Từ Hành Chi thấy mình nằm lì trên giường, cửa sổ bên giường mở ra, ngoài cửa sổ có một cái hồ nhỏ, cá vàng bơi lộn đùa nghịch, cỏ cây xanh mướt, quả là thanh tịnh.
Y phục trên người y đã được cởi bỏ, trong miệng có mùi Bách Hồi Đan mát mẻ, chắc là Ôn Tuyết Trần đút cho y, mặc dù trên lưng bỏng rát nhưng không phải không chịu đựng được.
Từ Hành Chi miễn cưỡng bò dậy, tìm thấy giá để chậu rửa trong góc phòng, quay lưng về phía gương đồng nhìn vết thương trên lưng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không soi thì không biết, bản thân Từ Hành Chi cũng sợ hết hồn.
Trên lưng y là ba vết máu nhìn mà giật mình, vết thương không đều nhau đều rách miệng, nhìn lướt qua là thấy máu thịt dính vào y phục rất nghiêm trọng, bất đắc dĩ chỉ có thể cưỡng chế kéo xuống.
Từ Hành Chi chống giá để chậu rửa, luyện tập tạo biểu cảm tội nghiệp.
Dù nói thế nào Quảng Phủ Quân cũng là trưởng bối của y, bây giờ tỉnh lại, y cũng nên đi tìm Quảng Phủ Quân nhận sai, tránh ông ấy cảm thấy mình vô lễ, đánh bù hết hai mươi bảy gậy còn lại.
Từ Hành Chi đang luyện tập, đột nhiên nghe tiếng Mạnh Trọng Quang vang lên từ sau lưng: “Sư huynh đang làm gì vậy?”
Từ Hành Chi quay đầu lại cười nói: “Soi gương. Nhưng ta càng nhìn càng thấy mình tuấn tú, nhìn không rời mắt ra nổi.”
Mạnh Trọng Quang hiếm khi không bị Từ Hành Chi cười nhạo, bưng đĩa đồng đi vào: “Trọng Quang bôi thuốc cho sư huynh.”
“Ôi, nhiều thuốc thế.” Từ Hành Chi để trần thân trên, cầm một lọ, đặt trong tay nhìn tỉ mỉ: “Cái lọ này quen ghê, của Thanh Lương Cốc này. Cái này là của Đan Dương Phong, nhìn hoa văn này là biết bọn họ có lòng.”
Mạnh Trọng Quang cắn răng: “Đánh sư huynh rồi lại giả bộ làm người tốt, thế là sao?”
Hắn nhìn vết thương kéo dài trên vai Từ Hành Chi, khẽ nói: “Ta hận không thể gϊếŧ bọn họ.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên, giương mắt lên chạm mắt với Mạnh Trọng Quang rồi bỗng hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt khiến trái tim Từ Hành Chi siết chặt lại bị tầng nước mắt mông lung làm cho nhũn dần xuống.
Mạnh Trọng Quang cắn môi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi lập tức mềm lòng, ném sát ý hung tàn thoáng hiện lên trong mắt Mạnh Trọng Quang đi: “Khóc gì chứ, ta còn chẳng khóc.”
Mạnh Trọng Quang tránh tay Từ Hành Chi, dùng giọng khóc nghẹn ngào mềm yếu nổi giận: “Không khóc.”
Từ Hành Chi vươn tay ôm sau gáy Mạnh Trọng Quang, bóp nặn như dỗ mèo con: “Lúc đó sư huynh mắng ngươi nên ngươi giận sư huynh hả?”
“Ta giận sư huynh thật.” Mặt Mạnh Trọng Quang tái mét: “Rõ ràng sư huynh chỉ cần nói một câu không tốt về người không thuộc chính đạo thì sao Quảng Phủ Quân giận dữ đến mức đấy? Rõ ràng huynh không nỡ để Cửu Chi Đăng bị sư thúc mắng, huynh...”
“Gọi sư huynh.” Từ Hành Chi hơi chau mày: “Cửu Chi Đăng là sư huynh của ngươi. Ngươi gọi cả tên họ hắn ra như thế chẳng ra thể thống gì hết.”
Trong lòng Mạnh Trọng Quang vốn có địch ý với Cửu Chi Đăng, nghe Từ Hành Chi nói vậy thì bỗng có ánh mắt không thể tin nổi: “Sư huynh, huynh vì hắn mà nói ta hư.”
Từ Hành Chi nghẹn lời: “Ta...”
Mạnh Trọng Quang đẩy khay thuốc vào lòng Từ Hành Chi, nhanh chân bỏ chạy.
Từ Hành Chi đuổi theo mấy bước, tới cửa mới thấy sau lưng đau, lảo đảo chống khung cửa, vừa khéo đυ.ng phải l*иg ngực người nào đó.
Mạnh Trọng Quang vốn chạy rất chậm, vừa ra khỏi bậc cửa đã không di chuyển thêm nữa, chỉ chờ Từ Hành Chi đi ra, ai ngờ Cửu Chi Đăng lại xông ra giữa chừng, suýt thì ôm Từ Hành Chi sắp ngã vào trong lòng.
Sắc mặt Cửu Chi Đăng cũng khó coi: “Sư huynh, trên người huynh có vết thương nghiêm trọng, đệ dìu huynh vào trong.”
Từ Hành Chi đổ mồ hôi lạnh, không nói được câu nào đã được Cửu Chi Đăng đỡ eo dìu vào trong phòng.
Cơ bắp trên người Từ Hành Chi rất đẹp, vừa mỏng vừa rắn chắc, eo lại rất gầy, một tay cũng ôm hết được.
Thấy Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi ôm ấp, cử chỉ thân mật, Mạnh Trọng Quang hối hận ngay tức khắc, quay lại mấy bước nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại ngay trước mặt mình.
Hắn buồn bực đập cửa mấy cái nhưng lại thấy Cửu Chi Đăng dùng linh lực lên cửa, nếu không sử dụng linh lực tương tự thì sẽ không mở ra.
Theo lý lẽ thông thường, linh lực của Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng cách biệt rất lớn, hắn không phá cửa được.
Mạnh Trọng Quang nấn ná mấy vòng ngoài cửa, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Cửu Chi Đăng ôm Từ Hành Chi đến bên giường, sắp xếp cẩn thận rồi mở lọ thuốc ra, đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa tay cho tỏa nhiệt rồi cẩn thận bôi thuốc cho y.
Từ Hành Chi áp gò má đầy mồ hôi xuống giường, cau mày chịu đau, không nói câu gì.
Từ Hành Chi không nói chuyện, Cửu Chi Đăng ít nói cũng không nói gì nhiều, nhưng có thể thấy hắn ta có lời muốn nói, mấy lần muốn nói lại thôi khiến Từ Hành Chi hơi buồn cười.
Y mềm giọng nói: “Tiểu Đăng, muốn nói gì cứ nói đi.”
Cửu Chi Đăng nhẫn nhịn, hỏi: “Sư huynh, đau không?”
Từ Hành Chi: “Đây không phải lời ngươi muốn hỏi. Ta đau lắm đấy, ngươi không hỏi thì lát nữa ta ngủ thϊếp đi, ngươi không hỏi được nữa đâu.”
Cửu Chi Đăng nhận được sự cho phép mới nói: “Sư huynh, có mấy người biết chuyện lần này huynh ra ngoài?”
Từ Hành Chi đáp: “Ta không nói cho ai biết hết.”
Từ trước tới nay mỗi lần y và Tạp Tứ gặp nhau đều do Tạp Tứ lén lút tới tìm y rồi y đi theo ra ngoài, y che giấu còn chẳng kịp, sao mà tùy tiện nói cho người khác được.
“Một canh giờ trước, Quảng Phủ Quân đột nhiên triệu tập bọn đệ lại hỏi huynh đi đâu. Nhưng đệ thấy Quảng Phủ Quân biết rõ huynh đi gặp Tạp Tứ rồi.” Cửu Chi Đăng dừng lại chốc lát mới hỏi: “Sư huynh đã từng nghĩ có người bí mật tố cáo huynh không?”