Cửu Chi Đăng vừa nghe thấy tiếng Từ Hành Chi, môi hơi run lên.
Cậu nhóc bám tường đứng dậy, không dám nhìn Từ Hành Chi: “Sư huynh.”
“Sao không vào?” Từ Hành Chi hỏi.
“Đệ không nên đi vào.” Cửu Chi Đăng đáp: “Đệ có lỗi với sư huynh.”
Từ Hành Chi dựa vai vào cột ở hành lang, tò mò nhíu mày: “Ngươi có lỗi gì với ta?”
Cửu Chi Đăng: “Vết thương của sư huynh...”
Từ Hành Chi khoát tay nói: “Từ trước đến nay Từ Hành Chi ta làm việc gì cũng chỉ có một nguyên tắc, chính là ta bằng lòng, ta vui. Sư huynh rất vui khi chặn phát đó cho ngươi. Nếu không ta còn đáng mặt làm sư huynh không?”
Cửu Chi Đăng bỗng ngẩng đầu lên: “Đệ không muốn như vậy. Đệ tình nguyện...”
Nói được một nửa, cậu nhóc nghẹn lời, đành phải cắn môi nhíu mày, quay mặt qua bên khác.
Từ Hành Chi thường hết cách với dáng vẻ này của Cửu Chi Đăng, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu Đăng, có chuyện gì cũng không nên giấu trong lòng, muốn nói gì thì nói ra.”
Cửu Chi Đăng kìm nén một lát rồi rầu rĩ nói: “Sư huynh, trong lòng đệ biết huynh không muốn nói chuyện bị thương với người khác, không phải vì sợ Chu sư huynh và những người khác cười nhạo.”
Từ Hành Chi gãi má, nhìn qua chỗ khác: “Tiểu Đăng, đừng nói nữa.”
Mắt Cửu Chi Đăng u ám: “Là vì đệ. Vì thân phận của đệ.”
Từ Hành Chi không muốn cậu nhóc nói thêm gì nữa: “Tiểu Đăng.”
Cửu Chi Đăng cố chấp nói: “Nếu sư huynh che chở Mạnh Trọng Quang rồi bị thương, chắc chắn sư huynh sẽ không giấu giếm như thế. Vì Mạnh Trọng Quang là người phàm, thân thế sạch sẽ rõ ràng, không như đệ, nếu sư phụ, sư thúc biết huynh bị thương vì đệ, chắc chắn họ sẽ cực kỳ tức giận, so ra thì Mạnh Trọng Quang và đệ không giống nhau...”
“Cửu Chi Đăng!”
Từ Hành Chi gắt giọng ngắt lời Cửu Chi Đăng: “Những lời ngu ngốc này do ngươi nghe người khác nói bậy hay trong lòng ngươi nghĩ như vậy?”
Lời ban nãy nói ra rồi, Cửu Chi Đăng không giấu tâm sự của mình nữa, ôm tâm trạng vò mẻ chẳng sợ nứt, cắn răng nói: “Chẳng phải những chuyện này rõ ràng quá rồi sao? Không cần người khác nói linh tinh...”
Cậu nhóc vừa nói ra, Từ Hành Chi bước nhanh tới, giơ tay lên gõ đầu cậu nhóc.
Mặc dù cái đánh này rất vang nhưng Cửu Chi Đăng không cảm thấy đau đớn gì hết, mà trong nháy mắt sau đó, cậu nhóc được kéo vào một vòng ôm lạnh buốt.
Từ Hành Chi ôm chặt cậu nhóc vào lòng, nói từng câu từng chữ như đang nghiến răng, hùng hồn mạnh mẽ: “Cửu Chi Đăng, ngươi nhớ kỹ cho ta, không cần biết xuất thân của ngươi thế nào, bây giờ ngươi là sư đệ của Từ Hành Chi ta. Sau này không được nói lời mất tự trọng thế này nữa, nghe rõ chưa?”
Cửu Chi Đăng sững sờ một lát, dùng sức ôm chặt Từ Hành Chi, hai tay ghì lấy với sức lực to lớn, suýt thì đẩy lục phủ ngũ tạng của Từ Hành Chi lệch vị trí.
“Sư huynh.” Cửu Chi Đăng khàn giọng: “Sư huynh.”
Cuối cùng Từ Hành Chi mỉm cười, cúi đầu ôm lấy đầu Cửu Chi Đăng, vuốt dây buộc tóc màu xanh lam nhạt trên tóc cậu nhóc, khoe khoang nói: “Có thể làm sư đệ của Từ Hành Chi ta còn không tốt sao? Người khác muốn có một sư huynh tốt như ta còn không được kia kìa.”
Cửu Chi Đăng: “Vâng.”
Từ Hành Chi nói tiếp: “Suốt ngày trưng cái vẻ mặt này ra, không cười nhiều thêm như Trọng Quang được sao?”
Nghe thấy hai chữ “Trọng Quang”, Cửu Chi Đăng vốn yên tâm ôm Từ Hành Chi bỗng xị mặt.
Cậu nhóc buông cánh tay ôm chặt Từ Hành Chi ra, giọng ngập tràn vẻ không vui: “Vâng. Đệ biết rồi.”
Từ Hành Chi tiện tay bóp mũi cậu nhóc: “Vâng gì mà vâng? Bao nhiêu năm rồi, trước mặt ta mà vẫn căng cứng mặt ra như thế.”
Phát tiết cảm xúc xong, Cửu Chi Đăng vẫn là Cửu Chi Đăng làm việc gì cũng nghiêm túc tỉ mỉ.
Cậu nhóc cầm từng lọ đan được dưới đất lên, nhét vào lòng Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi cũng nhận lấy mà không từ chối. Đúng lúc y cần những thuốc này, cũng không muốn phụ ý tốt của Cửu Chi Đăng.
Lúc ngón tay chạm nhau, ý lạnh ở đầu ngón tay Từ Hành Chi khiến mặt Cửu Chi Đăng cứng đờ.
Sau khi đưa hết thuốc cho Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng cởϊ áσ khoác ra, choàng chiếc áo vẫn vương nhiệt độ lên vai Từ Hành Chi, chu đáo chỉnh gọn áo cho Từ Hành Chi: “Sư huynh, huynh mới bị thương, đêm khuya sương dày, chú ý sức khỏe.”
Hai tay Từ Hành Chi cầm đầy đồ, không thể từ chối bèn nhận luôn, dùng chân đá sau eo Cửu Chi Đăng: “Đi đi, mau về đi nghỉ đi, ta còn việc phải làm nữa.”
Cửu Chi Đăng thuận miệng hỏi: “Trễ thế này rồi, sư huynh muốn đi đâu?”
Từ Hành Chi nói: “Trọng Quang muốn dọn vào ở cùng ta, ta qua báo với sư thúc một tiếng.”
Mắt Cửu Chi Đăng bỗng tối sầm xuống, sương lạnh nổi lên: “Thật sao?”
Từ trước tới nay Cửu Chi Đăng luôn nói chuyện lạnh lùng thế này, Từ Hành Chi quen rồi, không nghĩ nhiều: “Về đi, về đi.”
Từ Hành Chi quay người đi được mấy bước đột nhiên nghe thấy Cửu Chi Đăng ở sau lưng gọi một tiếng “Sư huynh”.
Từ Hành Chi quay đầu lại, nhìn thấy Cửu Chi Đăng ở hành lang đối diện như chìm vào ánh trăng dịu dàng như ảo giác, cố gắng cong môi lên, trông như muốn làm biểu cảm gì đó.
Từ Hành Chi nhíu mày, hơi khó hiểu.
Cuối cùng Cửu Chi Đăng ở đầu bên kia cũng nhận ra mình không quen khống chế nét mặt, cúi đầu quyết tâm trong nửa khắc, dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa chống hai bên khóe miệng, đẩy khóe miệng cong lên phía trên, tạo ra khuôn mặt tươi cười.
Từ Hành Chi bỗng vui vẻ, bước nhanh chân quay lại, không có tay trống để ôm cậu nhóc, đành phải hơi khom lưng xuống, hôn lêи đỉиɦ đầu cậu nhóc một cái.
Cửu Chi Đăng bỗng đờ người, môi răng khẽ run rẩy mấp máy, gò má và đôi môi từ trước đến nay luôn lạnh lùng bỗng đỏ ửng khác thường, may là đứng giữa đêm tối nên không nhìn rõ.
Thật ra khi hôn xong, Từ Hành Chi hơi hối hận.
Trước đó y hay làm những hành động thân mật tương tự với Mạnh Trọng Quang, đây lại là lần đầu tiên làm thế này với Cửu Chi Đăng.
Thấy Cửu Chi Đăng không phản cảm, Từ Hành Chi mới yên tâm: “Tiểu Đăng, nếu không thích cười thì đừng miễn cưỡng. Sư huynh chỉ muốn ngươi làm chuyện ngươi muốn làm, mãi mãi bình an vui vẻ là được.”
Cửu Chi Đăng siết chặt tay lại, hưng phấn đến mức run cả người, khó khăn lắm mới đè ép cảm xúc cuồn cuộn xuống được, nhẹ nhàng đáp: “Vâng, cảm ơn sư huynh.”
Từ Hành Chi đi khỏi hành lang, đặt thuốc vào điện bên cạnh rồi đi tới điện của đệ tử.
Cửu Chi Đăng vẫn đứng đó nhìn theo, không nhúc nhích.
Bóng người Từ Hành Chi vừa mất hút, cửa sổ điện bên cạnh bỗng được mở ra từ bên trong.
Mạnh Trọng Quang nằm ở mép giường, nhìn Cửu Chi Đăng với ánh mắt lạnh lùng, giữa hàng lông mày không còn vẻ dịu dàng hiền lành khi ở cạnh Từ Hành Chi, lúc này chỉ hận không thể dùng ánh mắt quấn quanh cổ Cửu Chi Đăng, bóp chết cậu nhóc tại chỗ.
Cửu Chi Đăng đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ kia cũng không có vẻ mặt thân thiện gì, cậu nhóc thu ánh mắt lại, mặt lạnh tanh.
Mạnh Trọng Quang chỉ bên trong điện ánh nến vấn vương rồi lại chỉ vào mình như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cửu Chi Đăng nhìn Mạnh Trọng Quang, sờ đỉnh đầu vừa được Từ Hành Chi hôn, một bên khóe môi nhếch lên.
Mạnh Trọng Quang chợt tức không chịu nổi, đóng cửa sổ lại cái cạch.
Khi bóng dáng Mạnh Trọng Quang biến mất, Cửu Chi Đăng cũng thu vẻ đắc ý lại, nhìn xoáy vào cánh cửa đóng chặt ấy, ngọn lửa u tối của lòng đố kỵ bùng cháy một lúc lâu trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Cậu nhóc đứng ở hành lang thêm một lúc mới quay người đi, ẩn bóng người gầy yếu cô quạnh vào màn đêm.
Lúc Từ Hành Chi ôm chăn đệm về, Mạnh Trọng Quang vẫn chưa ngủ mà lăn qua lăn lại trên giường như chó con nổi điên.
Nhìn thấy Từ Hành Chi, cậu nhóc nhào tới, ôm lấy Từ Hành Chi cách một cái đệm: “Sao huynh đi lâu thế? Trọng Quang rất nhớ sư huynh.”
Từ Hành Chi tỏ vẻ phê bình: “Nhớ gì mà nhớ? Trước kia sư huynh không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không ra thể thống gì ở điện đệ tử thế này sao?”
Mạnh Trọng Quang nói khoác không biết ngượng: “Khi đó ta toàn mơ thấy sư huynh. Lúc thức dậy nhớ huynh lắm luôn, ta còn chạy tới cửa điện của sư huynh lén lút ngủ một đêm.”
Đương nhiên Từ Hành Chi không tin: “Ngươi cứ nói linh tinh đi. Lên giường, bên ngoài lạnh lắm.”
Mạnh Trọng Quang cản Từ Hành Chi lại: “Sư huynh mang khí lạnh về, không cần tắm rửa sao?”
Từ Hành Chi nghĩ thấy cũng đúng, y bèn bỏ chăn đệm xuống, đang chuẩn bị cởϊ áσ nới dây lưng thì thấy Mạnh Trọng Quang bắt đầu cởϊ áσ theo.
Từ Hành Chi: “Ngươi làm gì thế?”
Mắt Mạnh Trọng Quang trong veo như động vật nhỏ, cắn môi lẩm bẩm: “Từ lúc trở về từ đỉnh Bạch Mã, ta chưa tắm rửa nữa.”
Hai người đàn ông tắm rửa, nghĩ thử cũng không có gì đáng ngại. Từ Hành Chi không nghĩ nhiều, tự cởϊ áσ ra, đi về phía ao nước nóng.
Mạnh Trọng Quang vui mừng khôn xiết, theo sau Từ Hành Chi, nhảy vào trong ao nước, vùi nửa gương mặt vào ao nước trong veo, thổi bọt ùng ục một lúc mới bơi đến cạnh Từ Hành Chi, ôm lấy lưng Từ Hành Chi từ phía sau.
Trước giờ Từ Hành Chi tắm một mình quen rồi, đang nhắm mắt nghỉ đột nhiên bị vòng ôm ấm áp vây chặt, vai y cứng đờ, lúc này mới nhớ ra còn một người ở trong ao. Y xoay người lại: “Không cần xếp hàng tắm rửa với những đệ tử khác, thấy được chứ hả?”
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lại dừng trên đôi môi Từ Hành Chi vừa hôn tóc Cửu Chi Đăng.
Khoảng cách của hai người vốn rất gần, đây lại là lần đầu tiên đối diện với nhau khi cởi trần, Từ Hành Chi bị cậu nhóc nhìn mà tê hết cả da đầu: “Sao thế?”
Mạnh Trọng Quang nói: “Sư huynh, miệng huynh có vết bẩn kìa.”
Cậu nhóc nói xong thì giơ tay lên, chà sát đôi môi mềm mại lạ thường do hơi nóng của Từ Hành Chi, lần nào cũng dùng rất nhiều sức, cứ như ở đó dính vết dơ bẩn nhất trần đời vậy.
Từ Hành Chi hít sâu, giơ tay che miệng, bỏ tay xuống nhìn thì thấy có tơ máu dính trên lòng bàn tay.
...Môi y bị răng cọ rách rồi.
Từ Hành Chi vừa bực vừa buồn cười: “Chà mạnh thế làm gì? Coi sư huynh là cái xơ mướp đấy hả?”
Mạnh Trọng Quang nhìn vết máu mờ nhạt chưa lau sạch bên khóe miệng Từ Hành Chi, cẩn thận liếʍ môi, kiềm chế nhìn qua chỗ khác: “Sư huynh, khóe miệng dính máu.”
Từ Hành Chi cảm thấy hơi buồn cười, vừa hất nước lên lau rửa vừa nói: “Ngươi giúp sư huynh mà máu cũng lau sạch luôn ha.”
Mặt Mạnh Trọng Quang nóng rần: “Ta sợ khiến sư huynh sợ.”
Từ Hành Chi không hiểu nhưng cũng không để ý.
Sau khi cùng tắm xong, hai người cùng nhau trải giường đi ngủ.
Từ Hành Chi nói với sư thúc Quảng Phủ Quân rằng y muốn đón Mạnh Trọng Quang tới hầu hạ mình.
Cái gọi là hầu hạ đương nhiên là một người nằm ngủ trên giường, người còn lại ở cạnh gác đêm.
Ba môn phái khác đều có quy định như thế.
Nhưng xuất thân của Từ Hành Chi khiến y không thích quy tắc như vậy, y không nỡ để Mạnh Trọng Quang ngủ đất, bèn bằng mặt không bằng lòng để cậu nhóc ngủ cùng giường với mình.
...Có lẽ giường y đủ rộng.
Vết thương trên người vẫn chưa hết đau nhưng nhìn Mạnh Trọng Quang, tâm trạng Từ Hành Chi tốt hơn mấy phần, không ngủ ngay được bèn tâm sự đêm khuya với Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi nhéo mũi Mạnh Trọng Quang lắc qua lắc lại: “Lúc trước đón ngươi về đây, linh căn của ngươi rất tốt, sư phụ cũng công nhận, nói ngươi tiền đồ rộng mở. Nhiều năm trôi qua rồi, sao kết đan xong lại không tiến bộ gì nữa thế, hả?”
Mạnh Trọng Quang chui ra khỏi chăn của mình, bò lên người Từ Hành Chi, giương mắt làm nũng: “Không tiến bộ thì sư huynh không cần Trọng Quang nữa sao?”
Từ Hành Chi gối đầu bằng một tay, hơi cúi đầu nhìn Mạnh Trọng Quang, mắt cậu nhóc rất sáng, rất tròn, bám trên ngực y, nhìn y như chó con.
Từ Hành Chi bỗng mềm lòng: “Cần, đương nhiên là cần.”
Mạnh Trọng Quang nhổm người dậy, tựa vào ngực Từ Hành Chi: “Trọng Quang ngu dốt, những năm gần đây tu luyện rất lâu mà làm gì cũng hỏng, nếu không có sư huynh trông nom, thường xuyên lấy những đồ quý giá của sư phụ cho ta dùng, ta sợ còn chẳng kết đan được.”
Từ Hành Chi bóp khuôn mặt mềm mại của Mạnh Trọng Quang: “Đó chẳng phải chuyện sư huynh nên làm sao? Nếu sư huynh không che chở cho các ngươi thì che chở ai được?”
Chữ “các” kia khiến Mạnh Trọng Quang hơi đen mặt, nhưng cậu nhóc bình tĩnh lại rất nhanh: “Sư huynh, nếu phải chọn một người giữa ta và Cửu Chi Đăng, huynh muốn sống chung với ai hơn?”
Từ Hành Chi không khỏi bật cười: “Câu hỏi quái quỷ gì thế này.”
Mạnh Trọng Quang không chịu bỏ qua, túm vạt áo trước của y mà lắc: “Sư huynh mau nói đi.”
Có một lò sưởi ấm áp tựa vào l*иg ngực như thế, hơi lạnh trên người Từ Hành Chi hơi giảm xuống, cơn buồn ngủ dần dâng lên: “Ngươi.”
Hai mắt Mạnh Trọng Quang sáng bừng lên, hỏi tiếp: “Tại sao?”
“Tiểu Đăng cẩn thận từ nhỏ, dù sống một mình cũng tự chăm sóc tốt cho bản thân được. Con ngươi ấy à...” Từ Hành Chi duỗi tay vỗ đầu Mạnh Trọng Quang, “Một tên ngốc.”
“Còn lâu ta mới ngốc nhá.” Mạnh Trọng Quang kháng nghị, dán môi bên tai Từ Hành Chi, nhỏ giọng thì thầm, “Sư huynh, ta có một nguyện vọng.”
Hơi nóng phả vào tai, Từ Hành Chi càng mơ màng hơn: “Hả?”
“Ta muốn nhốt huynh lại.” Mạnh Trọng Quang to gan lật người qua, một cánh tay đặt ngang trên đỉnh đầu Từ Hành Chi, tay còn lại gác lên ngực y: “Chỉ có ta mới nhìn thấy huynh, chỉ có ta được phép nhìn thấy huynh. Có những lúc ta chỉ cần nghĩ tới việc sư huynh cười với người khác, nói chuyện với người khác, ôm người khác là ta cảm thấy muốn phát điên… Ta muốn chế tạo một xiềng xích tốt nhất, khóa sư huynh lại.”
Hôm nay Từ Hành Chi tiêu hao nhiều sức lực, mệt mỏi cực kỳ, giọng nói rơi vào tai đều vang vọng lại từng đợt, y hoàn toàn không nghe ra ẩn ý của Mạnh Trọng Quang, ngược lại có chút dở khóc dở cười: “Thằng nhóc này, coi sư huynh ngươi là chó à. Nhưng nếu một ngày nào đó công lực Trọng Quang tiến bộ nhanh chóng, đánh bại được sư huynh, sư huynh sẽ để mặc ngươi giam.”
Mạnh Trọng Quang cười hở hàm răng trắng: “Vâng, sư huynh, chúng ta quyết định vậy nhé.”
Dỗ nhóc con nghịch ngợm xong, Từ Hành Chi đang định chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng sư đệ nào đó gọi ở bên ngoài: “Từ sư huynh ngủ rồi sao ạ?”
Không chờ Từ Hành Chi tỉnh táo lại, Mạnh Trọng Quang đã tự chủ trương, vươn người bò dậy, ra mở cửa nói: “Sư huynh ngủ rồi!”
Từ Hành Chi nghe thấy hai chữ “Sư phụ” thì đầu óc tỉnh táo hơn một chút, y khoác áo lên đi ra cửa, ấn đầu Mạnh Trọng Quang xuống: “Chưa ngủ đâu. Chuyện gì?”
Tiểu sư đệ kia là người hầu bên cạnh Thanh Tĩnh Quân, hắn vái chào Từ Hành Chi, nói: “Từ sư huynh, sư phụ và sư thúc tìm huynh, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Từ Hành Chi: “Muộn thế này rồi còn chuyện gì?”
Tiểu sư đệ đáp: “Bàn việc liên quan tới hội thường thức thần khí bốn môn phái.” Hắn nhỏ giọng nói: “Thanh Tĩnh Quân lại uống say rồi, Quảng Phủ Quân đang cáu giận với Thanh Tĩnh Quân, sư huynh mau tới khuyên thử.”
Từ Hành Chi thở dài: “Ngươi chờ ở cửa, ta thay đồ xong sẽ đi.”
Bảo là tới “khuyên thử” chứ thật ra đổi đối tượng trút giận cho Quảng Phủ Quân mà thôi.
Lúc Từ Hành Chi quay vào trong phòng, Mạnh Trọng Quang tò mò hỏi: “Hội thường thức thần khí gì thế? Ta tới đây sáu năm rồi mà chưa từng nghe nói về cái này.”
Từ Hành Chi vừa thay y phục vừa đáp: “Hội thường thức này diễn ra bảy năm một lần, một năm trước khi ngươi tới đã tổ chức một lần rồi. Ở hội thường thức, bốn môn phái sẽ bỏ bốn thần khí mà mỗi phái bảo vệ ra, làm một buổi tụ họp với thơ, rượu, trà, hoa. Nói trắng ra là khoe sức mạnh, khiến đám yêu đạo, ma đạo không dám ngo ngoe, gây hại tứ phương.”
Mạnh Trọng Quang hỏi: “Bốn thần khí gì?”
Từ Hành Chi đáp: “Thần khí mà Phong Lăng Sơn chúng ta bảo vệ là “Sách Thế Giới”, Ứng Thiên Xuyên giữ “Kính Ly Hận”, cái của Thanh Lương Cốc là “Cung Thái Hư”, còn bên Đan Dương Phong là “Kiếm Trừng Minh”... Không phải lúc học bài bảo các ngươi học thuộc lòng những cái này rồi sao?”
Mạnh Trọng Quang: “...”
Từ Hành Chi hiểu ra: “Ngươi không học hành chăm chỉ đúng không?”
Mạnh Trọng Quang chắp tay sau lưng ngượng nghịu một lúc, lập tức đổi chủ đề: “Ta còn chưa từng thấy thần khí phát ra sức mạnh sẽ thế nào.”
Từ Hành Chi không muốn truy xét cậu nhóc, buộc chặt từng nút áo lại: “Nói cứ như ngươi từng nhìn thấy nó rồi vậy. Có thần khí trấn giữ ở đây, yêu ma các nơi không dễ xâm phạm, những thần khí đó cũng không có đất dụng võ.”
Dứt lời, y mở cửa phòng, quay đầu nói với Mạnh Trọng Quang: “Trông nhà cho tốt, ta đi một lát rồi về.”
Y vừa cất bước ra cửa điện lại ngã xuống vực sâu vô tận.
Từ Hành Chi từ không trung cao tít rơi xuống giường ở Man Hoang.
Y ngồi phắt dậy, tim đập mạnh như nổi trống, cúi đầu xuống, tay chân y đều bị xích bạc trói chặt, cơ thể cử động một chút thôi đã vang lên tiếng lách cách liên tục.
Nhìn dây khóa, không biết tại sao y lại nghĩ đến câu “Sư huynh để mặc ngươi giam” trong ký ức, trong lòng bỗng hốt hoảng.
Y nhìn qua chỗ khác, thấy Mạnh Trọng Quang ngồi cạnh bàn, Từ Hành Chi càng không nỡ nhìn thẳng.
So sánh hiện nay với trước kia, nguyên chủ quả thực nuôi ra một con sói con thuần chủng.
Nghe thấy tiếng vang của dây bạc, Mạnh Trọng Quang biết Từ Hành Chi dậy rồi.
Hắn đứng dậy, đưa nước vừa rót xong tới bên cạnh Từ Hành Chi: “Sư huynh, uống nước đi.”
Có lẽ tất cả những thứ trong giấc mơ vừa nãy hơi mập mờ, Từ Hành Chi miệng đắng lưỡi khô, do dự một lát rồi nhận chén nước.
Chén nước vừa đặt bên môi, y nghe thấy Mạnh Trọng Quang hỏi: “Gần đây sư huynh nằm mơ hơi nhiều, tại sao vậy?”
Từ Hành Chi nâng chén nước uống cạn, không nói gì.
Mạnh Trọng Quang nhìn thẳng vào mắt y gặng hỏi: “Trong giấc mơ của sư huynh có những ai?”
Từ Hành Chi nuốt hớp nước xuống, đáp: “Có ngươi chứ ai.”
Mạnh Trọng Quang ngây người: “Sư huynh nói gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Hành Chi bị sặc nước.
Đây vốn chỉ là một câu nói bình thường nhưng không giống lời nên nói giữa đàn ông với nhau, nhưng kỳ lạ là Từ Hành Chi lại nói ra một cách rất tự nhiên, cứ như nên nói lời như thế với người trước mặt vậy.
Giống như y từng mê man bật thốt lên cái tên “Ôn tóc trắng” vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Hành Chi chỉ có thể đổ hết những thứ này cho nguyên nhân ký ức của nguyên chủ quá mạnh mẽ.
Từ Hành Chi vung tay, cố gắng chữa lời: “Không có gì, không có gì đâu.”
Y hi vọng từ tận sâu trong lòng rằng khoảnh khắc đó Mạnh Trọng Quang bị điếc.
Nhưng Mạnh Trọng Quang im lặng một lúc lại không có thêm động tác dư thừa nào khác.
Hắn vươn tay nhận lấy cái chén không trên tay Từ Hành Chi, nói: “Sư huynh, chúng ta đi tìm mảnh vỡ chìa khóa đi.”