Tâm Can

Chương 2: Đơn độc của y

"Tướng quân, đã quá giờ Ngọ rồi." Linh Nhi ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng xen lẫn vài tia chán ghét lay tỉnh Hạ An. Nàng thân là hầu nữ thân cận bên cạnh y, nhưng vốn dĩ nàng cũng chẳng hề thích thú với cái công việc này.

Hạ An ngồi dựa lưng vào thành giường dụi mắt, vừa nhìn đã biết vẫn chưa tỉnh táo hẳn "Ưm, đã trễ vậy rồi sao?" Nằm trằn chọc cả đêm không ngủ được, mãi tới rạng sáng mới thϊếp đi lúc nào không hay. Cơ thể trải qua một đêm ái tình nồng nhiệt, giờ đây có phần mệt mỏi rã rời.

Linh Nhi không thể ngăn nổi một cỗi cảm giác khinh thường đang dâng trào trong thâm tâm. Hừ, cũng chỉ là đồ kỹ nam. Nếu người ấy còn ở đây, tất cả những gì ngươi đang có được cũng không phải đều thuộc về người đó sao.

Hạ An tự mình rời giường, tự mình rửa mặt, mặc y phục, lại tự chải tóc, từ đầu đến cuối đều không cần sự giúp đỡ của hạ nhân nào. Linh Nhi chỉ lẳng lặng đứng một góc, vẫn duy trì vẻ mặt ghét bỏ cũng không có ý định làm tròn bổn phận của mình. Hạ An mắt thấy nhưng lại chỉ có thể xem như không để ý. Dù sao phải theo mình đã là uỷ khuất cho nàng lắm rồi. Nàng căm thù y như vậy cũng không phải là vô duyên vô cớ. Đời này là y nợ nàng, cũng giống như nợ Khang Nghi Lâm.

Linh Nhi cùng ca ca lớn lên. Nàng lớn hơn y 3 tuổi nên Phi Yến gọi nàng là tỷ tỷ. Từ nhỏ tới lớn người ấy đều là một tay nàng chăm sóc. Hai người bọn họ gắn kết thân mật tựa như tỷ đệ ruột thịt dẫu cho nàng chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ. Mẫu thân Hạ An và Hạ Phi Yến qua đời từ sớm. Suốt thời thơ ấu, đối với Phi Yến nàng thay thế vai trò của người mẹ, phần nào lấp đi lỗ hổng khuyết thiếu của tình mẫu tử trong tim người. Suốt những năm tháng đó Hạ An chỉ có thể len lén nhìn trộm hai người họ bên nhau, một bụng tràn đầy cảm giác ghen tị. Bởi kể từ lúc mẫu thân mất, chưa từng có ai thương xót cho y. Đứa trẻ non nớt khờ dại khi ấy cũng muốn được yêu thương, muốn được cưng chiều và được đối xử dịu dàng giống như cách mọi người đối xử với ca ca. Thế nhưng tất cả đều chỉ có thể là mộng tưởng không thể thành hiện thực.

Đáng nhẽ người mà nàng hầu hạ lúc này hẳn là Phi Yến mới phải. Người mà nàng nguyện ý ở bên chăm sóc tới cuối cuộc đời là ca ca chứ không phải y. Hạ An nghĩ, có lẽ hai người bọn họ mới thực sự là người một nhà. Còn y mãi mãi sẽ chỉ là người ngoài, không hơn không kém. Mọi việc đúng ra sẽ không diễn ra như bây giờ, nếu như không có sai lầm ngày ấy. Y từng nghĩ về rất nhiều cái nếu như. Nếu như không phải do y mà ca ca biệt vô tăm tích. Nếu như không phải ca ca y quá thiện lương, tha thiết khẩn cầu nàng ở bên cạnh Hạ An khi lỡ như người đó có mệnh hệ gì. Nếu tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng, thì có lẽ, nàng đã không đem lòng hận y nhiều đến như thế.

Vậy nên, Hạ An lấy tư cách gì để trách cứ hay đòi hỏi điều gì từ nàng đây?

"Tối nay ta sẽ khởi hành đến Lạc quốc."

"Xảy ra tranh chấp biên giới sao?" Nàng chỉ thờ ơ đáp cho có lệ.

"Không phải."

Bầu không khí liền rơi vào im lặng. Một lúc sau, Hạ An cúi đầu khẽ mỉm cười. Linh Nhi trông thấy nụ cười của y sao mà chua chát đến khó hiểu. Trong lòng y hiểu rõ, nếu nàng biết được mục đích của chuyến đi hẳn sẽ rất hoan hỉ đi.

"Thực ra hoàng thượng lệnh cho ta đi tìm ca ca."

Trong thoáng chốc nàng đã hoảng hốt. "Phi Yến... còn sống sao?"

Hạ An nhìn thấy trong mắt nàng rấy lên niềm vui mừng khôn xiết, không cách nào che đậy.

"Ta không chắc. Nhưng hoàng thượng lâu nay vẫn luôn phái người đi rò la tin tức. Lần này...có lẽ là thật."

Khang Nghi Lâm chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Có lẽ bởi yêu quá sâu đậm, nên chưa từng một lần buông tay. Không có một giây một phút nào trong đời hắn ngừng nhung nhớ về người ấy. Hắn nói, cả khi người chỉ còn là một cái xác vô hồn thì hắn cũng phải tìm lại cho bằng được. Rằng sau này khi chết đi hắn sẽ cho đặt mộ phần hai người sát cạnh nhau, đời đời kiếp kiếp hội ngộ tương phùng. Dù cho là đời này hay đời sau nữa, người Khang Nghi Lâm yêu duy nhất chỉ có thể là Hạ Phi Yến. Hạ An nghe vậy ngoài tự cười giễu mình đâu thể làm gì khác. Y thầm nghĩ, nếu khi đó người mất tích là y, vậy thái độ của hắn sẽ như thế nào? Liệu có sốt sắng tìm kiếm y dù đã nhiều năm trôi qua như thế này không? Và cả Linh Nhi tỷ, liệu nàng có đau lòng, có tiếc thương rồi sẽ lại vui mừng nếu nghe được tin y còn sống? Hạ An biết, câu trả lời cho tất cả đều là một chữ không. Đáng nhẽ người không rõ sống chết nên là y, một kẻ vô dụng, chẳng ai cần đến trên cõi đời này.

"Ngươi sẽ đưa y về thật sao?" Phàm là nữ nhân thường dễ xúc động. Hai mắt Linh Nhi đỏ ửng cả lên, khẩn khoản nhìn Hạ An như van cầu. Lần đầu tiên trong đời, nàng đối với y như thế.

Ta còn có thể từ chối sao? Cả hắn lẫn tỷ đều thương nhớ người đó nhiều đến vậy. Chỉ là ta cảm thấy thật thương xót cho cái thân phận thảm hại của mình. Các người đều mong muốn một kẻ chẳng rõ tung tích, thậm chí không chắc còn sống hay đã chết. Còn ta, một người sống sờ sờ lại giống như không tồn tại trong mắt các người.

"Nhất định." Bởi hắn không buông xuống được. Hạ An cũng không cách nào buông xuống. Vậy nên y không còn lựa chọn, cũng không còn đường lui. Hứa với lòng rằng bằng bất cứ giá nào cũng phải mang người hắn yêu trở về, dẫu cho phải bước chân vào cánh cửa địa phủ. Nguyện trả lại hạnh phúc một đời cho hắn, cũng không cầu hắn trả lại trái tim cho y.

Thời điểm Hạ An lên đường, Khang Nghi Lâm không tới tiễn hắn. Dù biết rõ sự tình sẽ là vậy nhưng y vẫn một lòng chờ đợi. Mãi tới khi mặt trời khuất dạng sau núi, màn đêm bao phủ khắp chốn, y mới miễn cưỡng tháo dây cương, khởi hành. Lần này đi một chuyến không muốn gây náo loạn tới bách tính hai nước, y chỉ có thể đơn độc một người một ngựa, giả danh làm dân buôn để nghe ngóng tin tức. Dù sao với tài nghệ võ công xưng danh thiên hạ của mình, y có thể tự tin vỗ ngực khẳng định rằng gần như chắc chắn sẽ chẳng có tình huống nào là ngoài tầm kiểm soát.

Lạc quốc là một tiểu quốc láng giềng tiếp giáp với Đại Nam. Từ kinh đô Hoa Thành phải đi dọc theo đường núi, mất ít nhất mười ngày mười đêm mới đến được cửa khẩu biên giới. Ngặt nỗi, Lạc quốc chỉ là một nước nhỏ, lại kém phát triển về giao thông, thương mại. Một năm trở lại đây mới đẩy mạnh quan hệ giao thương với Đại Nam, còn chưa mở đường chính nên cũng chẳng có mấy con buôn tìm đến để trao đổi hàng hoá. Hạ An sao mà lại không hiểu cái gọi là tình ngoại giao hữu nghị lâu dài của Khang Nghi Lâm. Sẽ đến lúc nào đó, sớm thôi, vị hoàng thượng cao quý kia của y sẽ nuốt trọn tiểu vương quốc bé nhỏ đáng thương này mà chẳng cần phí công phí sức đem quân trinh phạt. Lại nói, vì thế mà trên đường đi bốn phía đều chỉ toàn là núi và rừng, cũng không có lấy một khách điếm. Trước khi xuất phát, Hạ An đã chuẩn bị sẵn tâm lí phải dựng trại qua đêm trong rừng. Bản thân y chưa từng biết sợ, còn tự đùa với chính mình, trong bán kính trăm dặm đổ lại còn thứ gì lợi hại hơn ta sao?

Đêm đầu tiên, trời đổ cơn mưa lớn, không khí vì thế mà trở nên ấm ướt. Mưa như trút nước, chẳng mấy chốc vạn vật đều chìm vào màn nước trắng xoá. Khi những hạt nước đầu tiên rơi xuống gò má, Hạ An vốn định cố gắng đi thêm chút nữa mới dừng lại dựng lều. Vậy nên khi cơn mưa đột ngột ập tới, y không kịp trở tay, toàn thân sớm trở nên ướt đẫm. Vốn vẫn luôn ỷ mình mạnh, y tặc lưỡi chẳng thèm tìm chỗ trú. Không phải chỉ là mưa rào thôi sao? Quân địch hùng mạnh 3 vạn người còn từng bại trận dưới tay ta, dăm ba cơn mưa nhỏ này thì đã nhằm nhò gì. Trời không cho ta chỗ nghỉ ngơi, vậy thì ta dứt khoát một đêm không ngủ, nhanh nhanh rút ngắn quãng đường. Cứ như thế, Hạ An ban đầu còn cưỡi ngựa sau liền chuyển thành cước bộ đi cả một đêm, trong lòng còn ngập tràn đắc ý với tốc độ này mình hẳn là đến sớm được vài ngày. Hừng đông hôm sau mưa mới ngớt dần rồi tạnh hẳn. Hạ An lúc mới đầu bừng bừng ý chí nay cũng thấm mệt, không quản quần áo trên người ướt sũng, y cột ngựa vào gốc cây bên đường rồi nhanh chóng nằm vật ra bãi cỏ ẩm ướt tranh thủ đánh một giấc.

Hiện thực cho thấy y nhanh chóng phải chịu hậu quả bởi sự chủ quan của mình. Ngay sau khi dành trọn một đêm dầm mưa, y bắt đầu phát sốt, rõ ràng toàn thân nóng bừng bừng nhưng lại cứ cảm thấy lạnh toát. Thần trí trở nên mơ hồ, cả người uể oải bước đi không vững như chẳng hề còn chút sức lực nào. Thế nhưng suốt cả quãng đường y vẫn luôn cố gắng duy trì tốc độ, không muốn nghỉ ngơi, không muốn làm chậm chễ thêm thời gian. Ban đêm nằm trong rừng, cơn sốt rét hành hạ y không nguôi. Hạ An không mang theo thuốc, chỉ có thể ra sức uống thật nhiều nước xoa dịu đi cái cảm giác khô rát trong cổ họng. Có những lúc y cảm tưởng như mình sắp sửa ngã gục, hai mắt nhíu chặt không thể mở, dường như có thể ngất lịm đi bất cứ khi nào. Những khi cơn mệt mỏi ập tới, y sẽ cấu thật mạnh lên người mình để khiến bản thân tỉnh táo, hệ quả là hai bắp đùi đều đầy những vết thâm tím. Cứ như vậy thần kì vượt qua được một tuần lễ, tình trạng của Hạ An đã khá lên đôi chút, cũng miễn cưỡng gọi là ổn. Chí ít giờ đây thần trí y đã tỉnh táo minh mẫn hơn phần nào, cũng không còn phải chịu đựng những cơn sốt rét tới liên hồi. Hẳn là nhờ vào phúc khí y dày, mới có thể trong suốt một tuần trời ấy không bỏ mạng trong trốn rừng sâu. Nhưng bởi không được điều trị tử tế, các triệu chứng khác lại chẳng hề thuyên giảm. Mãi tới khi đã đặt chân lên đất Lạc quốc được nửa tháng, cả người Hạ An vẫn mệt mỏi ra rời, ho khan không ngớt.

Mỗi ngày y đều không ngừng nỗ lực tìm kiếm người đó khắp nơi, tưởng như bới từng viên gạch, từng ngóc ngách của tiểu vương quốc này lên. Vậy mà cũng chẳng hề nhận được chút tin tức gì. Mỗi ngày, Hạ An đều đặn duy trì viết thư gửi về kinh đô Hoa Thành. Trong thư y kể về rất nhiều thứ, về sông núi nước non Lạc quốc, về người dân nơi đây, về những tin mật báo nghe ngóng được và về cả cuộc sống của y những ngày qua. Hạ An nhớ Khang Nghi Lâm da diết. Rất muốn nói cho hắn biết mình khao khát được gặp hắn, được ôm chầm lấy thân ảnh hàng đêm mình vẫn thương nhớ ấy đến nhường nào. Nửa tháng trôi qua, mỗi ngày với y tựa như cả thế kỉ. Hạ An rất muốn được tỏ rõ lòng mình, nhưng chỉ có thể kìm nén, thu liễm lại cảm xúc, trộm dấu nỗi nhớ vào từng câu chữ. Từng ngày trôi qua, Hạ An chưa bao giờ nhận được một bức thư hồi đáp. Y hụt hẫng và tuyệt vọng. Phải rồi, trong mắt hắn trước nay chỉ có người đó, bản thân y là cái thá gì mà dám vọng tưởng chứ.

Cơn ho ngày một trở nặng như muốn xé toạc cổ họng Hạ An. Y không còn dám cậy mạnh cố chấp nữa, cuối cùng cũng đành phải tới tiệm thuốc mua chút thảo dược. Ngày còn bé trải qua những lần nặng còn hơn bây giờ rất nhiều nên cũng coi như là có chút ít kinh nghiệm. Tất cả những lần ốm sốt tưởng như sắp phải rời xa nhân thế ấy đều là một thân y tự mình chống chịu. Những đứa nhỏ khác khi ốm sẽ khóc sẽ nháo rồi được mẫu thân ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành " Hài tử ngoan uống thuốc". Còn y không còn mẹ, cũng chẳng có người nhà bên cạnh, luôn phải tự sắc thuốc rồi tự ép bản thân nuốt xuống thứ đắng ngắt ấy, không dám bỏ sót một giọt. Bởi thuốc rất đáng quý, không phải lúc nào bọn họ cũng cho y. Y biết, kể cả khi ốm nặng hơn nữa cũng sẽ chẳng có ai tình nguyện đến chăm sóc mình. Thôi thì tự xoa dịu vết thương đang âm ỉ trong lòng, một mình cũng tốt, không ai yêu thương cũng không sao cả, ta vẫn ổn mà, có gì đâu chứ, nương nói làm nam tử hán đại trượng phu tối thiểu phải biết bảo hộ chính mình thật tốt. Chỉ là mỗi khi tự nhủ với lòng câu nói ấy, không rõ là do thuốc quá đắng chát hay vì cớ gì mà nước mắt Hạ An đều lăn dài trên má lúc nào không hay.

Hạ An mua được thảo dược, thầm mong sức khoẻ sẽ bình thường trở lại trước khi lên đường về Đại Nam. Đang miên man suy nghĩ làm sao để có thể sớm về nhà, bỗng cánh tay trái y bị người nào đó nắm lấy.

"Yến huynh? Sao huynh lại ở đây?"