Lưu Thủy Lai thở dài một hơi, mày đang nhăn cũng giãn ra, rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Vậy mới đúng, cố gắng bồi bổ, ngày tháng rồi sẽ tốt lên thôi, chuyện tiền bạc không vội, có khó khăn liền nói với chú.”
Lục Vệ Quốc nhanh chóng xem xét tiền trên tay, cùng bộ nhân dân tệ thứ ba mà lão già nhà hắn thu thập giống nhau như đúc, ở thời đại sau này, có thể nói mấy tờ đại đoàn kết này có giá trị cất chứa rất cao.
Hắn cất tiền đi, đứng lên khách khí cũng là thiệt tình thực lòng nói:
“Cảm ơn chú Lưu.”
Ở niên đại này số tiền hơn 100 đồng phải nói là một con số cực kỳ cực kỳ lớn, không phải ai cũng sẵn sàng bỏ ra cho người khác mượn một cách dễ dàng như vậy. Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ ơn nghĩa này của nhà đại đội trưởng.
“Đứa nhỏ này, nói cảm ơn cái gì.”
Lưu Thuỷ Lai không nhắc gì tới việc trả tiền, nhưng Lục Vệ Quốc lại không thể quên, chủ động mở miệng nhắc tới.
“Chú, tiền cháu sẽ sớm trả lại cho chú.”
“Không vội không vội, người khỏe lại rồi nói sau.”
Lưu Thủy Lai thực không đành lòng, ở trên vai hắn vỗ vỗ.
Bất quá nghe thấy lời này, ông vẫn là vui vẻ, chứng tỏ đứa nhỏ này là thật có lòng a.
“Cháu cũng phải nghỉ ngơi thật tốt đi, ta thấy cháu cõng người cả một đường, khẳng định là mệt rồi.”
“Dạ, cảm ơn chú.”
Lục Vệ Quốc vẫn luôn nói lời cảm ơn.
“Đứa nhỏ này.” Lưu Thủy Lai lắc đầu.
Ông không thể rời đi trong thôn quá lâu, còn phải đi giám sát sĩ số gì đó, rốt cuộc đại đội trưởng cũng không phải dễ làm như vậy.
Còn phía vợ chồng Lục Vệ Quốc, coi như xin nghỉ.
Lưu Thủy Lai nói xong liền rời đi, đi đến nửa đường lại quay lại, mang theo một khối tiền cơm trưa trở về, rồi mới rời đi.
Nhìn chằm chằm hộp cơm trên bàn, trong mắt Lục Vệ Quốc hiện lên một tia phức tạp. Không phải mỗi người đều giống mấy người Lục gia kia.
Một khi không khí an tĩnh lại, dễ dàng khiến người ta nghĩ nhiều.
Hắn không thể không tự hỏi về cuộc sống sau này nên trôi qua như thế nào.
Buổi sáng hắn xúc động không tự chủ được mà cứu người, hắn cũng không hối hận.
Một đường lại đây, hắn tận mắt nhìn thấy người nơi này đều là có máu có thịt, có bi có hỉ, đến bây giờ hắn đã không có khả năng đơn thuần mà đem nó coi như một quyển sách.
Lục Vệ Quốc cúi đầu, vươn ra đôi tay đen gầy, bởi vì quanh năm suốt tháng làm việc nên lòng bàn tay nổi lên vết chai rất dày.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, hắn chính là Lục Vệ Quốc, thân phận Lục Vệ Quốc này là vô pháp thay đổi.
Hắn không phải không có trong nháy mắt suy nghĩ vứt bỏ tất cả nơi này, đi làm việc mà ở thế giới kia hắn đang làm.
Chính là, khi tầm mắt hắn dừng ở trên người cô gái vừa gầy vừa nhỏ đang nằm trên giường kia thì hắn lại chần chờ.
Nếu lưu lại, vậy có nghĩa hắn muốn gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ.
Nếu rời đi, cô gái này khả năng sẽ bởi vì hắn rời đi mà bị thời đại này khiển trách.
Cô ấy là vô tội!
Hắn mượn thân phận của người đàn ông này, sao có thể nói đi là đi, nào có việc dễ dàng như vậy.
Trong nháy mắt như vậy, Lục Vệ Quốc quyết định hắn vẫn là trước ở lại rồi nói sau.
Đến nỗi người nhà nguyên thân quá phận như thế, hắn không có khả năng chịu đựng giống nguyên thân.
Đây điểm mấu chốt duy nhất của hắn.
Hắn rốt cuộc vẫn là chịu ảnh hưởng bởi tình cảm tác giả biểu đạt trong sách.
Tác giả là mẹ ruột nên hướng về phía nữ chủ, hắn cũng khuynh hướng nữ chủ, trong sách miêu tả về Lý Tĩnh thật sự thảm, thảm đến một người đàn ông như hắn đều không đành lòng nhìn.
Có lẽ chỉ có đang ở trong hoàn cảnh đó, mới có thể biết lựa chọn thích hợp nhất là cái gì.
Cơm trưa đại đội trưởng vội vàng mang đến là cháo trắng cùng với ba cái màn thầu, vẫn còn nóng hầm hập.
Lục Vệ Quốc khó được cảm thấy đói khát, du͙© vọиɠ ăn cơm mãnh liệt dâng lên trong nội tâm.
Mở ra hộp cơm trong nháy mắt, mùi thơm ngọt của cháo gạo và màn thầu bay đến. Cháo trắng để dành cho người bệnh, màn thầu vừa thơm vừa mềm mặc dù không có nhân như bánh bao thịt nhưng lại được làm bằng bột mỳ tinh. Đối với thân thể của nguyên chủ cũng được coi là món ngon hiếm có.
Cầm lên chiếc màn thầu chậm rãi nhai nuốt, khi nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, Lục Vệ Quốc sửng sốt một chút, dừng lại động tác.
“Vệ Quốc”
Giọng nói yếu ớt, có chút khàn, cảm giác như là trộn lẫn hạt cát, nói thật là khi nghe vào tai rất không thoải mái.
Lục Vệ Quốc từ hộp cơm ngẩng đầu, cùng Lý Tĩnh vừa tỉnh lại liếc mắt nhìn nhau một cái.
Ở trong quá trình trị liệu, vì tra tìm miệng vết thương tóc của cô bị cắt đi rồi, lúc này vừa vặn lộ ra cái trán loang lổ vết thương, mặt trên cũng có vài vết cắt nhưng so với địa phương khác mà nói, xem như tương đối nhẹ.
Lý Tĩnh sau khi thấy chồng của mình, tâm đang treo lên chậm rãi thả xuống, xoay chuyển con mắt đánh giá một chút vị trí hoàn cảnh, thực xa lạ nhưng cũng không phải chưa thấy qua, là bệnh viện.