Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 3: Cãi nhau

Thời trẻ, Trần Tú Vân cũng trải qua một đoạn thời gian khổ sở. Mệnh bà không tốt, gả tới năm thứ nhất thì sinh con gái, sau này nghe người khác nói lại lúc đứa trẻ mới ôm ra, mặt mẹ chồng bà lúc ấy đều đen lại.

Sau đó bà lại sinh thêm đứa con gái nữa.

Mấy năm sau không sinh thêm được đứa con nào, bởi vì việc này, mẹ chồng thường xuyên tìm cớ tra tấn bà. Còn có hai đứa con gái của bà, nếu không có chồng bà che chở, không biết mẹ chồng còn có thể ở trước mặt đứa bé mắng những lời khó nghe như thế nào nữa.

Những ngày tháng khổ sở đó, mỗi khi Trần Tú Vân nhớ tới, đều cảm thấy chua xót dị thường, nằm mơ đều có thể khóc tỉnh.

Từ trong hồi ức tỉnh hồn lại, Trần Tú Vân nhìn gương mặt khắc nghiệt của Vương Xuân Hoa lại nghĩ tới bộ dáng đáng thương của cô gái tên Lý Tĩnh kia , cảm thấy so với bà năm đó còn thảm hơn.

Cả gia đình, con trai cả Lục Vệ Đông cùng vợ là Trần Mỹ Lệ, tính toán chi li thích chiếm tiện nghi của người khác, con út Lục Vệ Tinh cùng Tôn Thu Nguyệt là kẻ lười biếng.

Tương đương cả nhà gánh nặng cơ bản đều rơi xuống trên người con trai thứ hai là Lục Vệ Quốc.

Lục Vệ Quốc cũng thật là, tuy đau lòng vợ mình nhưng thường xuyên nghe Vương Xuân Hoa gào vài câu, trong lòng liền lo sợ không yên, hoàn toàn không có chính kiến.

Một người đàn ông ngay cả vợ của chính mình đều không che chở được, có cái gì bản lĩnh a.

Cũng vừa lúc nãy thấy vợ xảy ra chuyện, làm trái ý Vương Xuân Hoa, khi đó nhìn mới giống một người đàn ông bản lĩnh, biết nên như thế nào yêu thương vợ mình.

Dự đoán người đã đi xa, có đuổi cũng không kịp, Trần Tú Vân coi như có ý tốt mà khuyên vài câu.

“Vương Xuân Hoa, bà nên tích phúc chút đi, nhà bà chỉ có thể dựa vào con thứ hai, hắn đau lòng vợ, nếu là xảy ra chuyện gì xem hắn có tìm bà tính sổ không."

Lời này tuy là lời nói thật, nhưng lại không dễ nghe, nhất thời ba người phụ nữ sắc mặt đều thay đổi.

Vương Xuân Hoa trừng mắt có chút chột dạ, nhưng là ngẫm lại bà ta là ai, bà ta là mẹ của bọn họ, muốn cho đứa con trai nào làm việc không phải chuyện rất bình thường sao, liên quan gì đến gì đến Trần Tú Vân.

Bà ta đột nhiên đẩy ra con dâu thứ ba, mấy ngọn tóc lộn xộn rủ ở phía trước, liên quan tới việc vừa rồi bị bà ngăn cản, tức giận gộp lại cùng nhau, thẹn quá thành giận nói:

“Trần Tú Vân, bà đừng đứng ở đây nói mát, bà chỉ sinh được hai đứa con gái, thấy nhà chúng tôi có ba đứa con trai nên ghen ghét có phải hay không, bà lại mở miệng nói không ngừng nữa, tôi tát chết bà.”

Gào lên xong, Vương Xuân Hoa nâng bàn tay lên.

Vương Xuân Hoa một khi phát điên lên, Trần Mỹ Lệ cùng Tôn Thu Nguyệt đều bị dọa sợ.

.

Nhưng Trần Tú Vân thì cái gì cũng không sợ.

“Vương Xuân Hoa, bà đừng không biết lòng tốt của người khác. Có giỏi thì bà đánh đi, xem ai sợ ai.”

Muốn nói phía trước không có việc gì, nhưng mắng việc nhà bà không có con trai thì như là dẫm lên nỗi đau của bà.

Vừa thấy hai người thật sự muốn đánh nhau, đây chính là vợ đại đội trưởng a, là thím của cô ta, Trần Mỹ Lệ sắc mặt biến đổi, ngăn cản nói:

“Mẹ, thím Trần không phải cố ý, Vệ Đông còn ở nhà chờ ngài về ăn cơm, buổi chiều còn có rất nhiều việc muốn làm, chúng ta vẫn là mau chóng đi về thôi.”

Trần Mỹ Lệ chuyển đề tài thực sự cứng nhắc, bàn tay này thật sự là không đánh được.

Cô ta sợ Trần Tú Vân vạn nhất về nhà nói chuyện này với chồng bà.

Vương Xuân Hoa nâng bàn tay dừng lại giữa không trung, tròng trắng mắt đều mau nhảy ra ngoài.

Trần Tú Vân phẫn hận mà phun nước miếng, trong lòng thầm mắng, lão bà chỉ biết ức hϊếp người nhà , chỉ đáng thương cho đứa bé Lý Tĩnh kia.

……

Trên đường trở về, Vương Xuân Hoa đi ở đằng trước, hùng hùng hổ hổ, sắc mặt âm trầm.

“Trần Mỹ Lệ, khuỷu tay cô quẹo ra ngoài có phải hay không, bà ta là mẹ cô hay tôi mẹ cô?”

Vương Xuân Hoa là thật sự tức giận, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi.

Trần Mỹ Lệ từ trước đến nay luôn khôn khéo, đối mặt với mẹ chồng chất vấn lại không dám tranh luận, nếu không trở về bà lão này lại không biết sẽ chèn ép cô ta như thế nào đâu, lúc này em dâu thứ hai không ở nhà, cũng không có ai để sai sử.

Còn có em dâu thứ ba cũng thật là, Trần Mỹ Lệ trừng Tôn Thu Nguyệt một cái, cái gì tốt đều bị cô ta thu đi.

Tôn Thu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt oán trách của chị dâu, vỗ rớt vỏ hạt dưa trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Mẹ, Trần Tú Vân chính là vợ của đại đội trưởng, mẹ cũng không thể đánh a.”

Trần Mỹ Lệ cuối cùng cũng vừa lòng.

Vương Xuân Hoa dừng lại bước chân, xoay người, trợn tròn tròng mắt, gào lên:

“Ta như thế nào không thể đánh, là bà ta quá mức trước, ta làm con trai thứ hai của ta làm cái gì, liên quan gì đến bà ta! Liền tính chồng bà ta tới, ta cũng dám nói như vậy.”

Nói là nói như vậy, trong lời nói của Vương Xuân Hoa vẫn là lộ ra một chút chột dạ.

Bà ta chính là không chịu thừa nhận mình sai, không chịu được người khác chỉ ra sai lầm của bà ta.

Đúng, con là của bà ta, bà ta nuôi lớn, muốn làm thế nào liền làm như vậy.

“Còn có thằng hai, chờ hắn trở về ta còn muốn hỏi một chút, là người đàn bà kia quan trọng hay là mẹ ruột hắn quan trọng.”