"Vệ Quốc! Vợ cậu xảy ra chuyện rồi, đại đội trưởng giục cậu nhanh chạy trở về xem sao!".
Lục Vệ Quốc đang máy móc cuốc đất, dưới ánh mặt trời chói chang một người đàn ông cao gầy từ phía sau hắn thở hồng hộc chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo phất phất tay , hiển nhiên là đang nóng nảy.
"Cậu nói cái gì?"
Trong nháy mắt Lục Vệ Quốc cảm thấy choáng váng đầu óc, cúi đầu thấy trong tay đang cầm cái cuốc.
Sau đó hắn liền ngây ra, việc này thế nhưng là sự thật.
Người đến gọi hắn bị vẻ mặt đen thui của hắn làm cho hoảng sợ, Lục Vệ Quốc hàng năm làm việc nhà nông khiến cho làn da đen sạm, giờ mày nhăn lại, đôi mắt trừng lớn, cho nên càng giống Diêm La mặt đen.
Tiền Đại Quân run lập cập, nhớ tới phân phó của đại đội trưởng, dù sao cũng liên quan đến mạng người nên hắn ta bắt đầu nóng nảy.
"Vợ cậu đang gánh phân thì bị ngã xuống ruộng, hiện tại còn chưa tỉnh, cậu mau chạy về xem đi."
Thấy hắn còn đang do dự, Tiền Đại Quân vội lại lấy cái cuốc trên tay hắn.
"Tôi giúp cậu làm tiếp, cậu chạy nhanh đi đừng để xảy ra chuyện không hay."
Khi Tiền Đại Quân tới gần hắn, Lục Vệ Quốc theo bản năng chuẩn bị cho hắn ta một cái quăng ngã qua vai, nhưng mà Tiền Đại Quân ngoài việc đoạt cái cuốc của hắn thì không làm động tác nguy hiểm nào khác, nên hắn nhanh chóng đem tư thế tàn nhẫn thu về.
Tiền Đại Quân không biết mình vừa nhặt về được một cái mạng, đoạt cái cuốc, khuôn mặt ngăm đen lộ ra thần sắc nôn nóng thúc giục hắn.
"Cậu nhanh lên đi."
Lục Vệ Quốc mím chặt môi, con ngươi đen nhánh nhìn hoàn cảnh khắp nơi, bên tai còn có thanh âm người khác đang thúc giục.
"Được, tôi đi trước, Đại Quân phiền toái cậu rồi."
Lục Vệ Quốc kêu tên của hắn ta theo ký ức.
"Không sao, không sao, cậu chạy nhanh đi."
Tiền Đại Quân vừa nói chuyện vừa cuốc đất.
Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ phải vội vàng chạy về hướng Lục gia theo trí nhớ, thừa dịp đại não còn đang tỉnh táo, vừa lúc lục soát lại tin tức hữu dụng.
Hắn cũng tên là Lục Vệ quốc, là một người có thành tựu lớn trong việc thúc đẩy nên công nghiệp 4.0 ở thế kỷ 21. Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuyên vào trong một quyển truyện có tên là "Mùa xuân của nữ chủ gian nan đến".
Nếu không phải hoàn cảnh xung quanh cùng với cảm giác đau đớn khi đang làm việc, hắn sẽ cho rằng đây là quân đội cho hắn thay đổi hoàn cảnh nghiên cứu.
Đến nỗi vì cái gì hắn sẽ biết đây là cảnh tượng trong truyện, đơn giản là bởi vì có một ngày trong nhà đến một ông thầy bói, mê hoặc ông già nhà hắn đem tên của hắn thay đổi thành cái tên quê mùa như hiện tại.
Suốt một ngày, ông thầy bói đều lải nhải nói có một ngày hắn sẽ xuyên sách và gặp được điều đặc biệt gì đó, còn nói nhân duyên của hắn tạm thời không ở thế giới này....
Trước khi đi thầy bói ném cho hắn một quyển sách rồi sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Thầy bói như vậy cũng chỉ có thể lừa được ông già nhà hắn, người mỗi một giây đều đem tâm tư dùng ở thay đổi khoa học kỹ thuật như hắn làm gì có thời gian xem loại đồ vật này.
Cho đến trước khi xuyên sách một ngày, trong lúc vô tình hắn thoáng nhìn tên trên bìa sách cùng tên mới của hắn giống nhau như đúc. Trùng hợp vừa lúc hắn hoàn thành hạng mục mới, có thời gian nhàn rỗi liền mở ra quyển sách cũ nát kia.
Ngay từ đầu hắn bị bối cảnh sinh hoạt nghèo khổ ở thập niên 70 hấp dẫn, sau đó hắn lại không thích hành vi bỏ dở giữa chừng, nên dứt khoát nhanh chóng xem xong quyển sách này.
Chờ đến khi khép lại quyển sách thì đã là nửa đêm, lúc đó hắn liền ngất đi, thời điểm tỉnh lại hắn đang lặp lại động tác cuốc đất của nguyên chủ một cách máy móc....
Nhớ đến cốt truyện, Lục Vệ Quốc mày nhăn càng sâu.
Nữ chủ, gian nan, mùa xuân, mấy từ này cơ hồ khái quát toàn bộ nội dung truyện.
Lý Tĩnh, hiện tại là vợ của nguyên thân, từ nhỏ cha mẹ đều mất, được ông bà ngoại là giáo sư đại học nuôi dưỡng, yêu thương cưng chiều lớn lên, có thể nói trước mười sáu tuổi sinh hoạt của cô luôn đơn giản hạnh phúc tốt đẹp.
Cho đến khi ông bà ngoại của cô bị cử báo, ở thời điểm nhạy cảm đó mỗi người đều bo bo giữ mình, học trò của hai người cũng không dám ra tay giúp đỡ.
Vì tránh đầu sóng ngọn gió, Lý Tĩnh trở thành một trong những thanh niên tri thức xuống nông thôn. Sau khi cùng Lục Vệ Quốc kết hôn, gặp phải người Lục gia ích kỷ, là bắt đầu cuộc đời khổ cực của cô.
Tin tức trong đại não dần dần rõ ràng, Lục Vệ Quốc mang một đôi giày vải đen cũ nát, bước chân nhanh hơn.
Trong nguyên tác lần bị ngã này người Lục gia không cho tiền trị liệu, anh trai chị dâu một bên nói mát, bà Lục lại ở bên cạnh bán thảm, nguyên thân có khổ cũng nói không nên lời, sau đó bị mấy người họ thuyết phục cho rằng vợ mình sẽ tốt lên. Kết quả đâu, lúc Lý Tĩnh có thể đứng lên thì đã thành người què.
Nữ chủ Lý Tĩnh tuổi còn trẻ cứ như vậy bị què một chân, cuộc đời bi ai của cô cũng không sai biệt lắm bắt đầu từ lúc này.
Hiện tại hắn đã xuyên đến, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.