Lịch ra chương không cố định vì tác giả còn 7749 truyện bị hối mà vẫn lười viết. Nhưng không sao tác giả sẽ có ý thức nhìn cái ngày ra truyện, bao giờ quá 1 tuần tôi sẽ tự có ý thức viết nha. Nia Alice.
Bên này.
Chiếc AUDI cao cấp RS e-tron GT chạy bon bon trên đường lớn đầy tuyết. Lục Kình ánh mắt đen láy trỗng rỗng, nỗi u sầu khắc sâu trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của em. Nước mắt đã ngừng rơi, để lại đó vết thâm tím đầy mệt mỏi. Em đã quá mệt mỏi với các dự án phức tạp ở công ty. Hôm nay lại còn gặp phải chuyện xui rủi như thế này, thật đáng thương chết đi được. Vân Vĩ Hạ thầm nghĩ mà tức muốn hộc máu, từng lời bộc bạch của em như xát muối vào trái tim vốn chẳng mạnh mẽ của cô. Cái tên Phong Châu chết tiệt đó! Vậy mà dám đối xử với tiểu Kình quý giá của ta như vậy. Đợi đó mà xem. Hừ!
Chiếc xe dừng lại ở ga ra biệt phủ thuộc quyền quản lý của Vân gia. Lục Kình vậy mà nén được cơn buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn ra xa:
- Đến nơi rồi hả tiểu Vĩ Hạ.
- Ừ đến nơi rồi.
Vân Vĩ Hạ rời khỏi chỗ ngồi, cung kính sang trọng mở cửa xe, từ từ dắt tay Lục Kình xuống dưới như cách mà hiệp sĩ riêng của cô dắt tay đại tiểu thư Vân gia ra khỏi ô tô. Cột đèn cao chót vót chiếu xuống dưới hai cái bóng san san bằng nhau, tình bạn của họ sưởi ấm cái giá rét ùa về của mùa đông lạnh giá, những cơn bão tuyết đang đến gần.
- Cậu mạnh mẽ lắm Lục Kình, thôi để tối nay đi nghỉ ngơi rồi ngày mai đi nhậu để cắt đôi nỗi sầu nhé. Chịu không, vừa hay nhà tớ cũng trống một phòng đầy đủ tiện nghi. - Vân Vĩ Hạ vừa dìu bạn thân của mình vào phòng ngủ, vừa nói vài câu vui đùa, làm dịu đi tâm trạng của người bạn nối khố.
- Được, Hạ Hạ, cậu tốt với tớ quá.
Vân Vĩ Hạ vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, chợt nhớ ra nguồn tin báo về rằng Lục Kình là một con người kỉ luật cao, không hay đi nhậu nhẹt hay tán chuyện phiếm với các đồng nghiệp ngoài giờ làm. Cứ tan làm là về nhà luôn với tên tra nam Phong Châu giẻ rách bẩn thỉu nhân cách tồi tệ hết nói nổi kia. Thật thê thảm quá đi mà, để rồi tính cách lại còn khách sáo với chính bạn thân của mình thế này. Hi sinh một năm cho một tên kém cả những người ở dưới đáy xã hội như thế. Lục Kình đúng thật là không đáng.
- Sao cậu lại e dè như thế. Chúng mình làm bạn được bao lâu rồi hả tên tiểu tử ngốc này. - Cô minh tinh xinh đẹp tinh nghịch vỗ đầu chàng thiên tài vụng về.
- Ai da...đau quá nhẹ tay chút...
- Haiz, đừng có khóc nữa nhé, nước mắt của cậu đều là ngọc ngà châu báu cả đấy. Những thứ trên cơ thể cậu đều phát sáng lấp lánh. Không nên lãng phí vì một kẻ không đủ tư cách.- May cho cậu đấy, chỉ bị lừa có một năm, người ta còn bị lừa hai đến ba năm, thậm chí tận mười năm kia kìa...
Vân Vĩ Hạ nói rồi lại tự trách, tự thẹn lòng mình. Thật ra...cô cũng từng bị lừa tình bởi một tên tra nam khốn khϊếp khác...chơi thân với Phong Châu, cho nên cô mới không muốn bạn mình dính líu nhiều gì đến hắn. Dù gì cũng là cá mè một lứa, lòng người khó thể đổi thay...làm gì có ai, sẵn sàng bỏ đi tất cả tật xấu của mình vì người thương cơ chứ.
Cô rốt cuộc là đáng thương hay đáng trách đây?
Thiếu nữ xinh đẹp rũ mắt phượng, dựa đầu vào tường trắng đau buồn hồi tưởng lại kí ức.
Năm đó, Vân Vĩ Hạ và Lục Kình là đôi bạn cùng tiến. Thi đua với nhau phát triển trong học tập, dẫn đầu cả trường trung học cơ sở lúc bấy giờ.
- Hạ Hạ, đến phép tính đơn giản như vậy mà cậu còn làm sai. Dạo này cậu có vướng bận gì sao?
Lục Kình nghiêm khắc chỉ vào bài toán trong chuyên đề, lo lắng hỏi. Đúng là dạo này não Vân Vĩ Hạ có vấn đề thật. Tất cả chỉ vì người đó...Mà một khi con người ta đã yêu vào, thì khó có thể tập trung trong công việc của bản thân, một cô gái toàn năng như tiểu thư nhà họ Vân cũng không thoát.
- Thì chả là, dạo này tớ có yêu một người tiểu Kình à... - Đôi má hồng đỏ ửng bỗng chốc e thẹn, cô lấy hết dũng khí ra để kể lại sự việc cho người mà Hạ tin tưởng nhất nghe.
- Tớ yêu Vương Minh rồi, yêu cậu ta từ cái nhìn đầu tiên luôn.
Phản ứng đầu tiên của một tiểu thiên tài ham học có sự giáo dục tử tế từ gia đình chính là:
- Bố mẹ tớ nói yêu đương không tốt, cậu mới có 12 tuổi ( đã qua sinh nhật ) đừng có mà yêu. Mà tên đó là ai vậy?
- Cái tên thiên tài mặt mũi non choẹt nhà cậu, im coi...Vương Minh là học sinh trường khác, đương nhiên một người chỉ biết đến sách vở như cậu...chắc chắn là chưa từng gặp mặt rồi.
Vân Vĩ Hạ nhìn cái bút màu hồng phấn đẹp đẽ trong tay mình, ánh mắt long lanh lấp lánh, dường như cô không để ý lời của Lục Kình cho lắm:
- Cái này là Vương Minh tặng tớ đấy, sao nào. Đẹp không?
- Chậc, bút với chả biếc thì cái nào chả như nhau. Miễn viết ổn, đắt tiền, chất lượng cao, không nhòe, không thấm sang trang bên là được. Đối với tớ, cái bút màu sến của cậu, hai à...không, tầm ba ngày sau là cái phần bọc á, tróc hết sơn.
Lục Kình không quan tâm đến tâm trạng yêu đương của bạn thân cho lắm, một cái bút thôi mà. Có cần phải to tát vậy không?Vân Vĩ Hạ không thèm lắng nghe nữa, cả hai ngồi lẳng lặng làm bài tập...
Thời gian cứ thế trôi qua, Lục Kình vạch ra kế hoạch học vượt lên lớp 9, cô cũng rất hào hứng tham gia thử thách này nhưng tình yêu đã làm lý trí cô trở nên mu muội. Vân Vĩ Hạ nhiều lần lẻn ra ngoài lớp học thêm để gặp Vương Minh, cùng cậu ta đi hẹn hò ở khu phố bên kia đến Lục Kình đi mua đồ ăn cho mẹ cũng dễ dàng thấy được. Em chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ có lẽ cô bạn thân của mình đã thay đôi.
Em tôn trọng quyết định của người khác, mặc kệ Vĩ Hạ lao đầu vào học tập, tuân thủ các thói quen và thời gian biểu khắc nghiệt như thường lệ. Vân Vĩ Hạ cũng có học cùng, nhưng yêu vào rồi hiệu quả học tập của cô ngày càng kém đi. Đến cuối cùng cô cũng chỉ vượt lên được lớp 8, đó cũng là kì tích rồi. Cô tự nhủ, chấp nhận bạn thân ngồi lên đầu mình một bậc rồi cầm túi quà đắt tiền to đùng trong tay vừa mới mua đi đến điểm hẹn trước 1 tiếng. Ai ngờ...
Đúng là máu tra nam có từ trong máu, thuở nhỏ cũng không ngây thơ trong sáng cho nổi, Vương Minh nắm tay bạn gái kia mua cho cô bé những món quà siêu dễ thương giống hệt như mấy món quà gã tặng cô. Vân Vĩ Hạ sốc đến nỗi thân thể không tự chủ được run lấy bẩy, muốn hét lên thất thanh nhưng bị tay vô thức chặn lại sống mũi cay cay, suýt nữa thì đã bật khóc nhưng cô làm sao có thể yếu đuối như thế.Cô mới chỉ là một đứa trẻ...dẫu vậy cũng không được khóc.Mấy ngày sau, nhà họ Vân chuyển đến một thành phố khác để tiện cho việc công tác của ba. Vân Vĩ Hạ tạm thời chia xa Lục Kình trong tiếc nuối, cắt đứt liên lạc với Vương Minh mà không cho thằng nhóc đó một lý do. Trong khoảng thời gian này, Vân Vĩ Hạ lao đầu vào sách vở đến quên ăn quên ngủ, quyết quên đi vở kịch tình yêu xát muối vào tim cô như một trò hề. Có khi, Vân phu nhân cực kỳ lo lắng cho sức khoẻ của con gái, liền tuỳ tiện hỏi han mấy câu, nhưng chỉ nhận lại lời đáp lần nào cũng như lần nào:
- Con phải học tập để theo kịp tiểu Kình chứ mẹ, cậu ấy đã đậu vào trường cấp ba danh tiếng rồi, con bây giờ chỉ mới tốt nghiệp lớp 8 không phải quá đáng thương sao. Con nhất định phải học vượt lớp 9. Đuổi theo cậu ấy.
Giữa nghỉ hè, cuối cùng công sức của Vân Vĩ Hạ cũng được đền đáp, khi cô cầm trong tay bằng tốt nghiệp cấp 2 và giấy trúng tuyển vào trường cấp 3 YYY. Lòng cô phấn khởi, vui mừng như điên, nhảy câng câng đến xập cả gường lớn. Hốt hoảng gọi điện cho Lục Kình rằng mình sẽ học cùng lớp với cậu, đôi bạn trẻ lại có dịp được đoàn tụ.
Có điều, cô lại gặp phải tên tra nam đáng ghét một thời: Vương Minh. Vân Vĩ Hạ đay nghiến cõi lòng, đứng ngồi không yên. Mặc dù tình cảm vẫn đọng lại trong trái tim thiếu nữ một chút ít. Nhưng nó cũng không đáng để cô quan tâm. Dò la thông tin một hồi mới biết hắn có bạn thân tên Phong Châu, học ở trường bên cạnh. Sau giờ học cả hai thằng ôn này toàn rủ nhau vô bar không biết làm gì không biểt. Vương Mình vẫn chứng nào tật nấy, chả là gã không nhận ra cô. Nhưng Lục Kình lại nhận ra gã, thế mới cay chứ.
- Vĩ Hạ, kia chẳng phải là người yêu cũ của cậu à. - Lục Kình chỉ tay vào thân ảnh 1m87 đứng bên cạnh một cô gái, tán chuyện rất vô tư ở hành lang lớp bên kia.
- Câm mồm vào coi, đã là cũ rồi thì đừng có nhắc lại nữa được không?
- Nhớ rồi, à ha...tập trung vào học đi nha. - Luc Kình cười tủm tỉm, hình như em đã phát hiện ra điều gì khá thú vị đây a.
- Điều nó là tất nhiên rồi. - Vân Vĩ Hạ lắc đầu ngán ngẩm:
- Cậu đó, tém tém cái mồm lại.
Nói gì chứ dù gì Vương Minh vẫn là một tra nam chính hiệu, nên một thiếu nữ xuân xanh nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp lẫn thành tích như Vĩ Hạ là mục tiêu gã không thể bỏ qua:
- Bạn nữ ơi, trông cậu quen quen. Cậu tên là gì thế. - Gã vui vẻ tiếp cận mục tiêu.
- Vân Vĩ Hạ, sao...có chuyện gì hả?
- Vân Vĩ Hạ, cậu còn nhớ tớ không? Vương Minh đây? - Gã như chó ngáp phải ruồi, nhanh nhảu bắt tay cô làm một người ưa sạch sẽ như Hạ có hơi thấy rờn rợn.
- Bỏ ra, có nhớ.
- Cậu đi mà chẳng bảo với tớ gì hết trơn. Lên cấp ba chúng ta gặp lại, đúng thật là rất có duyên ha.
" Duyên, có mà là duyên âm thì có."
Vương Minh sở hữu khuôn mặt điển trai, khôi ngô tuấn tú, đường nét hài hoà, sống mũi cao, lưng thẳng, răng trắng, tóc cũng đúng phong cách hợp gu các cô gái. Đặc biệt là đôi mắt tròn đen láy rất có hồn, luôn tạo ra súc hút mạnh mẽ hấp dẫn với phái nữ. Cái mặt này không làm tra nam cũng phí nhỉ, haha.
- Cũng có duyên ấy nhỉ. - Cô nói, tỏ ra mình là một quý cô rất lịch sự, lại còn có chút xa cách.
- Thế thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu... - Vương Minh thừa biết sức hấp dẫn của gã với Vân Vĩ Hạ là rất cao, nhưng lại không ngờ tới hôm đó cô đã nhìn thấy cảnh tượng đau buồn ấy. Mắt phượng khẽ rũ xuống, giọng nói khàn khàn lại sắt đá. Cô gái đứng trước mặt gã không lời một lời hai quyết định:
- Đi chết đi.