Sư Tỷ, Buông Tha Cho Đệ Đi Mà

Chương 7: Điểu nhân

Tân Nguyên ý thức được Lưu Hân Hân kia đã đứng giữa gây khó dễ!

"Tôi đánh phụ nữ khi nào!", Tân Nguyên cau mày hỏi.

"Đừng giả vờ nữa, dám làm mà không dám nhận, làm vậy chỉ khiến anh càng không giống đàn ông hơn", sắc mặt của Trần Nghiên trở nên lãnh đạm.

Haha. Tân Nguyên giận dữ bật cười.

Hóa ra hình tượng của mình lại có thể sụp đổ chỉ sau vài câu nói của người khác.

Gặp được tri kỉ thì ngàn ly cũng thấy ít, gặp người không hợp ý thì nửa câu cũng cho là nhiều.

Tân Nguyên xoay người rời đi, anh cũng không có thói quen bị người khác khinh thường.

Suy cho cùng, Trần Nghiên cũng là trẻ người non dạ, không nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Với cô ấy, cô ấy sẽ chỉ báo đáp ân tình của Tân Nguyên, sẽ không xen lẫn tình cảm riêng tư, chỉ là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân bình thường mà thôi.

Cho nên khi thấy Tân Nguyên chuẩn bị rời đi, trong lòng cô. ấy mới thở phào nhẹ nhõm!

"Anh chờ một chút".

Trần Nghiên đột nhiên kêu lên, xoay người trở vào phòng, lấy ra hai trăm ngàn tiền mặt: 'Đây là thù lao của anh. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không thích anh, anh đừng lấy hai chuyện khác nhau này nhập làm một".

Hai trăm ngàn?

Tân Nguyên càng ngày càng không nói nên lời: "Tôi không cần, nếu như tôi thật sự đến đây vì tiền chữa bệnh thì cho dù cô có gia cảnh tốt đến mấy, cho dù cô táng gia bại sản cũng không đủ khả năng chỉ trả đâu".

"Anh đang ra vẻ gì vậy?"

Trần Nghiên cau mày: "Nhìn thấy anh cả người không có. nổi một bộ quần áo tươm tất, nhất định cuộc sống cũng không tốt đẹp gì. Bây giờ, anh từ chối hai trăm ngàn, chẳng lẽ có thể thể hiện đạo đức của anh tốt sao? Theo tôi thì chuyện này thật ngu xuẩn!"

Tân Nguyên xoay người rời đi.

Trần Nghiên cắn môi, tức giận nói: "Là do anh không cần đấy nhé, sau này cũng đừng hối hận. Điều quan trọng nhất đối với một người là cầm được thì cũng buông được, anh cứ giữ lấy lòng tự trọng đáng thương này thì có ích gì cơ chứ?

Hơn nữa, nếu anh không nhận số tiền này, tôi cũng sẽ không cảm thấy anh có phẩm chất cao thượng đâu, càng sẽ không nhìn anh với cặp mắt khác xưal"

Tân Nguyên không dừng lại, nhanh chóng biến mất.

Không lâu sau.

Lâm Tuệ Lan mua xong thức ăn trở về, thäc mắc hỏi: "Tiểu Nguyên đâu?"

Trần Nghiên cũng thành thật kể lại hết mọi chuyện. Bốp!

Lâm Tuệ Lan tát một cái vào mặt Trần Nghiên, tức giận đến cả người run rẩy: "Con có biết mình đang làm gì không, còn có chút lương tâm nào không!"

Trần Nghiên che mặt, bướng bỉnh nói: "Con không nghĩ mình đã làm sai chuyện gì. Chữa bệnh và tình cảm riêng vốn dĩ là hai chuyện khác nhau. Anh ta giúp con chữa bệnh, chẳng lẽ con phải miễn cưỡng cười vui vẻ, phải trả tiền thù lao à..."

"Vậy con có bao giờ nghĩ răng cái gọi là ân huệ chính là mẹ đã mặt dày không biết xấu hổ không? Năm đó, khi Thanh Vân Tử chữa bệnh cho con đã xem như báo đáp ân huệ đó rồi. Tiểu Nguyên đồng ý ở lại là vì cậu ấy quý trọng tình nghĩa lúc. nhỏ của con và cậu ấy!"

Lâm Tuệ Lan nói chuyện đến mức nước miếng bay tứ tung: "Cái tượng gỗ đó là dung mạo của con khi còn nhỏ, nó chứa đựng những tình cảm trong sáng nhất của cậu ấy. Cho dù con không thích nó thì cũng không nên vứt nó vào thùng rác!"

Trần Nghiên nghiến răng, nước mắt tuôn rơi.

Cô ấy biết mình làm như vậy là không lễ phép, nhưng khi nhớ đến những lời nói của Lưu Hân Hân thì cô ấy lại cảm thấy rất chán ghét Tân Nguyên đến mức không khống chế được!

"Mau đi tìm Tiểu Nguyên nói xin lỗi, nếu như không được

cậu ấy tha thứ thì mẹ cũng sẽ không tha thứ cho con, mẹ nói được làm được!", Lâm Tuệ Lan cực kỳ tức giận.

lò một góc ven đường. Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm.

Tân Nguyên đứng ở ven đường, chuẩn bị đón một chiếc taxi đi tìm Cố Tư Mẫn.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt anh.

"Tiểu Nguyên!"

Lâm Tuệ Lan vội vàng xuống xe, nắm lấy tay Tân Nguyên, vẻ mặt như sắp khóc: "Thật may là con chưa đi xa, nếu không không có phương thức liên lạc, dì cũng không biết làm sao tìm được con nữa".

Ở phía sau, Trần Nghiên đứng ngẩn người ra, sắc mặt rất phức tạp.

"Dì Lâm, đây là...'

"Xin lỗi Tiểu Nguyên, Nghiên Nghiên không hiểu chuyện, dì đã mắng con bé rồi, hiện tại dì dẫn con bé đến xin lỗi con".

Lâm Tuệ Lan mặt đầy áy náy nói: "Để con bé dẫn con đi ăn một bữa, hai người vui vẻ trò chuyện, khi còn bé chơi cùng nhau tốt như vậy, bây giờ trưởng thành rồi cũng nên làm bạn tốt. Nếu có thể thì dì cũng muốn làm mẹ vợ của con".

Ánh mắt của Tân Nguyên đột nhiên tránh né. Thậm chí còn nói đến mẹ vợ...

Xem ra bà ta thật sự sợ mình không chữa bệnh cho Trần Nghiên. Nếu không thì sao Trần Nghiên mới học lớp mười hai mà cha mẹ đã nói như vậy?

"Không cần đâu, con không tức giận, con vẫn sẽ tiếp tục trị liệu, không khoanh tay đứng nhìn, ăn cơm thì cứ quên đi”, Tân Nguyên thản nhiên nói.

Cảm nhận được Tân Nguyên thay đổi thái độ với Trần Nghiên, Lâm Tuệ Lan cảm thấy tim đập thình thịch, mặt dày nói: "Cho dì một chút mặt mũi được không?”

Không đợi Tân Nguyên đáp lại, bà ta đã vội vàng dặn dò Trần Nghiên mấy câu, sau đó hỏi phương thức liên lạc của Tân Nguyên rồi lái xe rời đi, để lại thời gian cho hai người trẻ tuổi.

"Anh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, có đúng không?", Trần Nghiên đột nhiên chất vấn.

Tân Nguyên nhíu mày: "Tại sao tôi phải chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô?”

"Tôi hiểu một chút về tâm lý học. Có một số người sẽ nảy. sinh tình cảm đối với người bạn đã chơi cùng thời thơ ấu. Cho dù đã lâu không gặp, nhưng sau khi lớn lên thì tình cảm đó vẫn tiếp tục kéo dài, thậm chí thăng hoa".

Trần Nghiên nói với giọng điệu nghiêm túc: "Người anh thích là tôi khi còn nhỏ, không phải tôi ở hiện tại. Anh có thể tỉnh táo một chút không, đừng giở những thủ đoạn lạt mềm buộc chặt như vậy nữa".

Dựa theo suy nghĩ của cô ấy, Tân Nguyên chắc chắn mẹ của mình sẽ cố gắng giữ anh lại, cho nên anh dứt khoát rời đi, thậm chí còn không lấy hai trăm ngàn.

"Cô đến đây để xin lỗi tôi sao?", ánh mắt Tân Nguyên lạnh như băng.

"Tôi có thể nói xin lỗi với anh, dù sao tôi vứt đồ mà anh tặng thì cũng là tôi không lễ phép. Nhưng cho dù những lời này có khó nghe đến mấy thì tôi cũng phải nói rõ ràng. Xin anh nhất định đừng có suy nghĩ gì khác với tôi", Trần Nghiên nói.

"Tại sao cô lại có thể tự luyến đến mức này vậy?", Tân Nguyên nghỉ hoặc hỏi.

"Tôi tự luyến?"

Trần Nghiên tức giận đến mức hai má phồng lên: "Vậy anh nói rõ cho tôi biết anh còn ở lại nhà tôi nữa không?"

"Không!" Tân Nguyên nói chắc chẳn như chém đỉnh chặt sắt.

Trần Nghiên kinh ngạc, chẳng lế là mình đã suy nghĩ nhiều sao?

Một lúc sau, ánh mắt của Trần Nghiên dịu đi rất nhiều: "Vậy được rồi, tôi chính thức nói lời xin lỗi với anh. Mẹ tôi nói đúng, anh chịu đến giúp tôi chữa bệnh là một ân tình rất lớn. Nếu sau này anh có bất cứ khó khăn gì, chỉ cần tôi có thể giúp. được thì nhất định sẽ không cự tuyệt".

Vừa dứt lời.

Một chiếc range rover chậm rãi dừng lại trước mặt hai người.

Cửa sổ xe hạ xuống. Người ngồi trên ghế phó lái chính là Lưu Hân Hân!

Mà người ngồi trên ghế điều khiển là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn có chút quý phái.

Trần Nghiên chỉ vào chàng trai trẻ ngồi trên ghế lái xe, nói với Tần Nguyên: "Đó là bạn trai Tôn Á Nam của Hân Hân. Đêm nay, anh ấy tổ chức sinh nhật, đãi khách ăn tối ở một địa điểm đặc biệt cao cấp.

Nếu tôi đã đến xin lỗi anh thì tôi cũng sẽ dẫn anh đi cùng. Chỗ đó không phải người bình thường có thể đi vào, tôi sẽ dẫn anh đi cùng để anh mở rộng tầm mắt".

Tân Nguyên hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng vì nể mặt dì Lâm mà gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay vào lúc này.

Tôn Á Nam nhíu mày thật chặt, chất vấn Trần Nghiên: "Không phải chỉ có một mình cô thôi à? Tại sao lại có thêm một tên nhà quê nữa vậy? Loại điểu nhân này có xứng ngồi trên chiếc xe hơn hai triệu của tôi không?”