Dưới chân núi.
Tân Nguyên vác ba lô trên vai, đi dọc theo dòng suối, chuẩn bị lên trấn ngồi xe buýt đi đến thành phố Vân.
Dược hiệu trong cơ thể nhờ có chân khí khai thông đã tiêu tan hơn phần nào.
“Tiểu sư tỷ xem thường công lực của em rồi, chị quá ngây thơ”.
Tân Nguyên đắc chí thì thầm trong miệng. Đúng lúc này.
Một chiếc xe Audi màu trăng chậm rãi đi tới, dừng ngay bên dòng suối.
Cửa kính ở ghế phụ chậm rãi hạ xuống lộ ra gương mặt non nớt của một thiếu nữ đang tuổi hoa, vẻ đẹp còn lâu mới bì kịp các sư tỷ, nhưng cũng tính là xinh đẹp trong lớp người, ghế lái bên cạnh là một người tài xế tuổi trung niên.
Khi thấy Tân Nguyên, cô gái nhíu mày.
Chiếc áo sơ mi màu đỏ, cái quần vải với dép cao su kiểu quân đội màu xanh biển, trên quần còn có vài mảnh vá.
Kẻ quê mùa nào từ đâu chui ra thế này.
“Nè”.
Cô gái bĩu môi, hỏi: “Biết đường đến thôn Đại Nho không?”
Tân Nguyên kinh ngạc hỏi: “Cô đến thôn Đại Nho làm gì?”
Cô gái mất kiên nhẫn đáp: “Bạn thân của tôi bệnh cũ tái phát, bảo rằng trong thôn Đại Nho có một lão đạo sĩ tên Thanh Vân Tử là một thần y, tôi đến đây mời ông ấy xuống núi chữa bệnh”.
Trùng hợp đến vậy sao?
Tân Nguyên vô cùng bất ngờ: “Bạn thân của cô có phải là Trần Nghiên hay không...”
“Sao anh biết!”, cô gái sững sờ.
“Thanh Vân Tử là sư phụ của tôi, nửa năm trước ông ấy đã qua đời rồi, lần này tôi xuống núi ngoài phải làm một vài chuyện quan trọng thì cũng đi chữa bệnh cho Trần Nghiên, trước kia cô ấy ở chỗ tôi ba năm”, Tân Nguyên nói.
Lúc này cô gái mới lộ ra sự vui vẻ.
Việc này Trần Nghiên đã nói với cô gái rồi nên chắc không phải do tên nhà quê này bịa đặt.
Nhưng đồng thời, cô gái cũng khá nghi ngờ.
Thiếu niên trước mặt trông xấp xỉ tuổi mình, dáng vẻ như vừa mới trưởng thành, y thuật sẽ ra sao đây chứ?
Nhưng cô gái không quan tâm được nhiều như vậy.
Cô ta vội vàng bảo Tần Nguyên lên xe, lái xe quay đầu xe lại đi đến thành phố Vân.
Trên đường đi, Tân Nguyên biết tên cô gái là Lưu Hân Hân, là bạn cùng lớp, cùng trường đại học với Trần Nghiên.
“Tân Nguyên phải không, anh có bản lĩnh chữa bệnh cho. Nghiên Nghiên hay không thì còn phải đợi bàn bạc đã, nhưng tôi cảnh cáo anh trước, gặp Nghiên Nghiên chớ nảy sinh ý xấu với cô ấy đó, dù anh từng có quan hệ sâu xa gì với c nhưng giờ chắc chẳn trời định là không có khả năng tiến tới đâu”.
Lưu Hân Hân chanh chua nói.
Tân Nguyên nhíu mày: “Khi nào tôi bảo có ý với cô ấy chứ? Hơn nữa tôi là loại người như vậy à?”
“Anh chính là loại người như vậy, chính mình không rõ à, xem anh mặc cái gì kìa, vừa nghèo kiết hủ lậu vừa nhà quê, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp thì tôi còn chê anh làm ô uế xe của tôi đó”.
Lưu Hân Hân buồn bực nói: “Tốt nhất là anh nhớ kỹ câu nói này đi, đừng sáng mắt khi gặp Nghiên Nghiên, rồi nảy sinh tâm tư không nên có, hai người không phải là người cùng thế giới đâu”.
Lòng Tần Nguyên đầy cơn tức. Anh thấy phát ốm khi nhìn gương mặt xấu tính đó.
Nếu không phải xe đang chạy nhanh thì anh đã muốn tặng cho cô ta một cú tát rồi.
Tân Nguyên cố gắng kìm nén cơn tức, nói với tài xế: “Chú ơi, chú có nghe về Cố Tư Mãn không ạ?”
Không đợi tài xế đáp lời, Lưu Hân Hân đã bật thốt: “Anh hỏi cái này làm gì, Cố Tư Mẫn là người nổi tiếng đấy, không chỉ có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nửa năm trước tạo ra tài sản trăm triệu, là nữ thần trong lòng vô số người đó!”
“Tôi cảm giác tên cô ấy được thốt ra từ miệng anh là một sự khinh nhờn với cô ấy!”
“Câm miệng, đừng nói chuyện với Tân Nguyên vô cùng bực bội, chẳng biết người này lấy đâu ra ý thù địch dữ vậy nữa.
“Chậc, ai thèm tán dóc với anh làm gì, không khí trong xe cũng không tốt lắm nhỉ".
Lưu Hân Hân hạ cửa kính xe, phẩy tay trước mũi, con gái nhà giàu luôn cảm giác mình ưu việt hơn người, không lúc nào là không thể hiện.
Cô ta xem thường người nông dân, ngại họ nghèo nàn cổ hủ.
Tân Nguyên đóng thần thức lại, tạm thời không thèm so đo với Lưu Hân Hân, trong đầu hiện lên dung nhan của đại sư tỷ Cố Tư Mãn, thầm thở dài một hơi...
Hai tiếng sau.
Xe đi vào nội thành.
Tân Nguyên bèn vội vàng hỏi: “Chú ơi, đến công ty Cố Tư Mãn một chuyến trước được không, cháu có việc tìm cô ấy, xong việc cháu sẽ đi chữa bệnh cho Trần Nghiên với mọi người”.
“Cậu... tìm Cố Tư Mẫn hả?”, tài xế choáng váng.
Lưu Hân Hân thì tức đến bật cười.
Học đôi chút y thuật ở nơi rừng núi mà tưởng mình là nhân vật lớn nào à, Cố Tư Mẫn muốn gặp là gặp được sao?
Đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng.
Lưu Hân Hân bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng cho Trần Nghiên, trông tên nhà quê này mặt dày quá, liệu sau này có. làm gì Trần Nghiên không đây...
Thấy Tân Nguyên không trả lời, tài xế không nói gì chỉ lắc đầu, xe nhanh chóng dừng trước cao ốc tập đoàn Hải Vận:
“Muốn gặp thì gặp đi, thấy cái mặt cũng tốt”.
Tân Nguyên không nói không rằng bước xuống xe, đi vào sảnh lễ tân của công ty.
“Đồ nhà quê, anh điên rồi à!”
Lưu Hân Hân xuống xe chạy theo, tức giận nói: “Đứng bên ngoài mở rộng tầm mắt được rồi, anh đi vào làm gì? Anh đừng trông đáng sợ vậy được không, sao Trần Nghiên lại quen biết
một kẻ như anh chứ, đúng là đồ tởm lợm khiến tôi buồn nôn!”
“Tôi làm gì cần cô quan tâm à? Cút sang một bên đi!”, giọng Tân Nguyên rất lạnh.
“Anh hùng hổ chạy vào như vậy rồi gây họa, lỡ như người †a đổ lên đầu bọn tôi thì sao? Anh là đồ ngốc à?”
Lưu Hân Hân nói với tài xế: “Đúng là đồ nhà quê không biết điều, dạy dỗ cậu ta một chút đi!”
Tài xế bước xuống xe chạy tới. Chát!
Tân Nguyên vung tay tát một cái.
Đầu tài xế lệch sang một bên.
Lưu Hân Hân khó tin nói: “Anh dám đánh người của tôi? Ai cho anh lá gan đói”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tài xế nghiêng đầu lại. Chát!
Tân Nguyên đổi tay, dùng nhiều sức hơn khiến cả người tài xế bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất như chó ăn phân.
“Lại xen vào thì đến cô tôi cũng đánh đó!”
Tân Nguyên chỉ tay vào Lưu Hân Hân, không lãng phí thời gian ở đây nữa mà bước nhanh vào đại sảnh công ty.
Người đối tốt với anh, anh sẽ đối tốt lại gấp bội, đây chính là sự chất phác sâu trong tính cách.
Nếu người khác động đến anh.
Đệch mợ nhà họ!
Lưu Hân Hân hung tợn nhìn theo bóng lưng của Tân Nguyên: “Chúng ta đi thôi, đừng động vào tên nhà quê kia, cậu
†a bị bảo vệ đánh tàn phế thì cũng không liên quan gì tới tôi!”
“Nhưng mà... chẳng phải tìm cậu ta đi chữa bệnh sao?”, tài xế ôm mặt hỏi.
“Cái loại người như cậu ta thì y thuật ra sao chứ? Vừa rồi tôi tin cậu ta chắc trúng tà rồi”, Lưu Hân Hân siết chặt năm đấm.
Tân Nguyên đi thẳng đến sảnh lễ tân công ty chẳng thèm quay đầu lại.
Lúc này, trước quầy lễ tân có tụ tập vài thanh niên đẹp trai ngời ngời, trên tay mỗi người đều ôm một bó hoa tươi, phong cách ăn mặc ngăn nắp sang chảnh, vừa nhìn là biết con nhà giàu.
“Da mặt các anh thật dày, không đi tiểu để xem mình trông thế nào à, các anh mà cũng xứng theo đuổi Cố Tư Mẫn sao?”
“Chúng tôi không xứng, anh xứng chắc, tính đi tính lại tài sản đâu đấy không vượt nổi năm nghìn vạn, ở đây ra oai biểu diễn cái quái gì”.
“Tôi lười khẩu chiến với mấy người, thế này đi, Cố Tư Mẫn đi xuống, anh coi thử cô ấy nhận hoa tươi của ai là xong!”
Vài tên công tử nhà giàu vừa chiến võ mồm với nhau ở đây, vừa căng thẳng sửa sang lại áo quần, sợ không để lại được ấn tượng tốt trước mặt Cố Tư Mẫn.
Cố Tư Mẫn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến lòng người rung rinh.
Dẫu trông cô ấy quyến rũ vô cùng nhưng trên người lại không có chút phong trần.
Từ khi cô ấy nổi danh ở thành phố Vân tới nay, mỗi đêm lại có vô số đàn ông thầm thương trộm nhớ...
Ngay khi mấy cậu ấm nhà giàu kia sắp ầm ï rung trời.
Tân Nguyên bước đến quầy lễ tân, ngạc nhiên nói: “Bảo Cố Tư Mẫn ra đây, tôi phải đánh cô ấy!”