Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 1 - Chương 38: Đạo đối với người, gieo nhân nào gặp quả nấy

“Ha ha ha, cười chết mất, ha ha! Một phế vật khí mạch bị phế lại còn dám nói như vậy, quyết đấu? Ha ha ha!”

“Lâm thiếu, nếu nàng muốn chết thế thì cho nàng toại nguyện đi, muốn chết cũng gấp như thế.”

Người cười cao giọng, lời nói cũng chói tai, nhưng Lâm Mông nghe đến vui vẻ, Vân Phong nhất định phải gϊếŧ, tuy không biết vì sao nàng sống lại, nhưng nếu nàng yêu cầu chết thêm lần nữa, hắn thật nguyện ý thành toàn cho nàng!

Vân Phong đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn đám người cuồng tiếu kia, dáng vẻ thoải mái thật khiến đám kia có chút thẹn quá thành giận, bị nhìn với ánh mắt như vậy cảm thấy thật quái dị!

“Lâm thiếu, gϊếŧ nàng! Một phế vật còn muốn quyết đấu, nếu muốn chết cũng đừng hối hận!”

“Đúng vậy, giáo huấn nó!”

Đám người đi theo Lâm Mông ồn ào lên, thanh thế cũng càng lúc càng lớn, các đệ tử ngoại viện đều bị hấp dẫn, thậm chí đệ tử nội viện nghe được động tĩnh cũng chạy lại đây, thậm chí Mai Băng luôn lạnh lùng cũng đi ra.

Mai Băng vừa ra tới, tất cả mọi người đều tránh đường, thậm chí vẻ mặt mang theo cung kính, không chỉ có đệ tử nội viện mà cả ngoại viện, trước mặt người có thực lực nhất Vũ học viện không dám chậm trễ, ngay cả những kẻ đi theo Lâm Mông cũng cúi đầu.

Lâm Mông nhìn thấy Mai Băng đi ra, đáy lòng kinh ngạc, hắn thật không biết chuyện như vậy cũng hấp dẫn vị Mai thiếu gia này đến.

“Mai Băng, ngươi cũng muốn xem náo nhiệt?” Lâm Mông cười cười với Mai Băng, Mai Băng chẳng liếc hắn một lần, ánh mắt lại đảo đến trên người Vân Phong, nhẹ nhàng gật đầu với Vân Phong, rồi Mai Băng mới trả lời Lâm Mông.

“Ngươi làm ra chuyện lớn như thế là muốn làm gì?”

Mi mắt Lâm Mông giật giật, không có dấu hiệu tức giận, chẳng qua ngọn lửa dưới đáy lòng hắn đã bùng lên, lúc trước hắn và Mai Băng cùng ngồi cùng ăn, nhưng từ khi hắn ta đột phá đến tứ cấp, hai người liền giống như sinh ra một bậc thang không thể vượt qua, mình phải cúi đầu ở trước mặt hắn!

“Không có gì, chỉ là chấp nhận quyết đấu thôi.”

Quyết đấu? Mai Băng nhăn mày, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vân Phong, nhìn gương mặt lạnh lùng vẻ mặt tự nhiên kia, khi nghe đệ tử nội viện nói là có quyết đấu, không khỏi hưng phấn, lại nghe được có người thách đấu với Lâm Mông, đều mở to miệng, ai chà, dám quyết đấu cùng Lâm Mông cấp 3 cao nhất? Chẳng phải muốn chết ư?

Trạch Nhiên có chút cảnh giác nhìn thoáng qua Mai Băng, khí thế trên người hắn cao hơn Lâm Mông, nếu người như vậy ở phe Lâm Mông, Trạch Nhiên nghĩ đến đây sắc mặt không khỏi khó coi vài phần, nhìn nhìn Vân Phong, nàng không có biểu hiện gì khi Mai Băng đi ra, nghĩ đến đây, Trạch Nhiên cũng an tâm, nhưng tiếp theo đã sắp quyết đấu, khiến Trạch Nhiên lại lo lắng lần nữa.

“Tốt, một khi đã như vậy, ta sẽ làm trọng tài trận quyết đấu này.” Mai Băng thản nhiên nói, toàn trường ồ lên, Vân Phong đảo mắt đến, Mai Băng mỉm cười, cũng không nói nhiều, Lâm Mông đứng ở nơi đó, thần sắc có chút cổ quái, cuối cùng cười nhẹ. Bạn đang đọc truyện tại ~ TRÙMtr uуện.ME ~

“Được, có thể để Mai Băng làm trọng tài, cũng được.”

Tất cả đệ tử xem diễn không khỏi thổn thức một trận, cuối cùng lại có người khen hay, Mai Băng, người mạnh nhất Vũ học viện làm trọng tài, hơn nữa trận quyết đấu này là Lâm Mông, người mạnh thứ hai Vũ học viện Lâm Mông cấp 3 cao nhất cùng một tân sinh vừa mới nhập học! Trận này khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng cảm thấy kích động vạn phần!

Mai Băng đứng ở kia, lạnh lùng lên tiếng, “Lần quyết đấu này, song phương đều tự nguyện, đối phương có chết cũng không cần chịu trách nhiệm!”

Lâm Mông khinh thường nhìn Vân Phong, Lâm Mông lần này không dồn nàng vào chỗ chết thì không phải Lâm Mông! Huống hồ lần này lại quyết đấu công bằng, cho dù Vân Gia đến cũng hết cách!

“Lâm thiếu, đừng hạ thủ lưu tình!”

“Đúng vậy, ra sao thì ra!”

Mai Băng vừa nghe, khẽ nhíu mày, hắn biết thực lực của Vân Phong, Vân Phong Vân Gia thực lực cao hơn mình! Lần quyết đấu này kết quả thực hiển nhiên, Lâm Mông, khó thoát khỏi cái chết.

Mai Băng giơ cao cánh tay, mắt nhìn nhìn hai người trong sân, hạ cánh tay xuống, cất giọng, “Quyết đấu, bắt đầu!”

Nháy mắt, thực lực tam cấp cao nhất của Lâm Mông đột nhiên bùng nổ, cả người nhìn qua giống như một ngọn núi nhỏ, khiến người ta cảm thấy áp lực.

“Lúc này, ta sẽ không để phế vật ngươi sống lại nữa!”

Vân Phong đứng đối diện Lâm Mông, không bộc phát ra chiến khí, chỉ thản nhiên tự đắc đứng ở nơi đó, lạnh lùng cười với Lâm Mông, “Ta, cũng thế.”

Lâm Mông khẽ nheo mắt lại, chiến khí ngưng kết trên tay, xa xa nhìn lại, bàn tay kia như có vầng sáng, đệ tử nội viện vừa thấy không khỏi hít một hơi, đó là chiến kĩ!

Mai Băng vừa thấy nhướng mày, Lâm Mông đã sử dụng chiến kĩ, xem ra là muốn một chiêu đoạt mạng!

Chiến sĩ cường đại ngoài thân hình kiên cường còn có chiến kĩ, chiến kỹ sẽ phát huy chiến khí đến mức tận cùng, vận dụng chiến kĩ cũng sẽ khiến lực lượng chiến sĩ tăng lên rất lớn, thậm chí có thể đoạt tánh mạng đối phương trong một chiêu!

Cảm nhận được chiến khí mênh mông truyền đến từ bàn tay, Lâm Mông cong miệng, nụ cười gian ác lộ ra, đạp chân, bộ pháp linh động, bỗng chạy thẳng mấy bước, tốc độ khiến người ta chậc lưỡi!

“Tiểu phế vật, lần này ngươi nhất định trốn không thoát, Xuyên Vân Chưởng!” Lâm Mông gầm lên, bàn tay hoàn toàn bị chiến khí bao vây, đánh trực diện đến chỗ Vân Phong!

Tất cả mọi người xem diễn căng thẳng, hay cho một chiêu Mặc Vân chưởng! Phong tỏa tất cả đường lui của đối phương, nếu không thể lấy tốc độ nhanh hơn né ra, chỉ có thể bị chụp nát não!

“Lâm thiếu, gϊếŧ nàng! Gϊếŧ nàng!” Mặt trận người xem diễn quanh Lâm Mông hò hét, bọn họ giống như thấy được hình dáng bị chụp chết của Vân Phong!

Lâm Mông càng cười dữ tợn, bàn tay bí mật mang theo tiếng gió, hướng Vân Phong vẫn không nhúc nhích, tiểu phế vật, hôm nay ngươi phải chết!

“Vân Phong!” Trạch Nhiên đau xót, không nén được hô lớn thành tiếng, vì sao nàng không né, không tránh sẽ chết đấy!

Vân Phong đứng tại chỗ, chỉ nhìn Lâm Mông tấn công lại, cước bộ không đổi, đổi thành người khác, cho dù là Mai Băng cũng phải thi triển thân pháp né tránh, nhưng Vân Phong là ai, chỉ là Lâm Mông tam cấp cao nhất thì có năng lực làm gì nàng!

Khi Lâm Mông tới gần, khi bàn tay gần chạm đến, Vân Phong cử động!

Thân mình mảnh khảnh dùng tốc độ quỷ dị nghênh đón, không lùi mà tiến tới! Động tác này, khiến tất cả mọi người hít vào, kinh dị không ngừng nhìn nàng, nàng làm gì vậy, muốn chết sao!

Lâm Mông cười điên cuồng trong lòng, nhưng còn chưa cười thành tiếng, “Ầm!” Hắn chỉ cảm thấy phía dưới bụng bị đánh vào một quyền, đau đớn của cơ bắp bị xé rách khiến ngũ quan hắn nhăn nhúm lại.

Vân Phong đánh mạnh vào bụng Lâm Mông, dáng người mảnh khảnh kia lại tạo thành một lỗ ở thân thể chiến sĩ tam cấp cao nhất.

“Phụt!” Một ngụm máu tươi trào ra từ cổ họng, phun lên mặt đất, Lâm Mông chật vật quỳ trên mặt đất, tay ôm bụng, nơi đó truyền đến đau đớn khiến hắn căn bản không còn sức, khí mạch có chút quỷ dị, cảm giác nóng rực trào ra.

Lâm Mông cảm thấy kinh hãi, mạnh mẽ ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt nhìn Vân Phong vẫn không thay đổi, mở miệng nói, “Ngươi…… đã làm gì ta?”

Vân Phong từ từ thu quyền, chấm đỏ nguyên tố từ từ biến mất, nhanh đến mức khiến người ta không nhận thấy, nhìn Lâm Mông vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, Vân Phong từ từ mỉm cười.

“Tư vị khí mạch bị phế bỏ, thấy sao?"