Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Người Gây Chú Ý Trong Show Tình Duyên

Chương 74: Tại sao cô lại không thích Lê Yến?

"Lý do của tôi có thể không có tác dụng gì với người khác." Thẩm Chanh nhún vai: "Và con người trong thời kỳ mơ hồ đều có sàng lọc đối với người mình thích. Sự khuyên can mơ hồ của cậu có thể sẽ khiến cô ấy hứng thú với mối tình này hơn."

Thẩm Đồng hiểu được chân tướng, chỉ là không thể tiếp nhận: "Vậy thì không còn cách nào khác sao?"

"Tôi cũng không biết." Thẩm Chanh nhún vai: "Chỉ có thể hy vọng Thẩm Thiến đột nhiên không còn thích Lê Yến nữa."

"Nhưng tại sao lại… không thích nữa." Không biết trong đầu Thẩm Đồng nghĩ ra ý gì, cậu ta đột nhiên tự lẩm bẩm một mình, sau đó nói với Thẩm Chanh: "Tôi hiểu rồi."

Thẩm Chanh:?

Cô nở một nụ cười giả tạo, Thẩm Đồng vui vẻ tự tin đi ra ngoài.

Thẩm Chanh: Quên đi, chỉ cần cậu ấy vui vẻ là được.

Cô cũng không vội quay về, ngoài ban công bày những chiếc bàn ghế đơn giản, cô dựa vào lan can nhìn bầu trời.

Bầu trời đã tối, hiếm khi có thể nhìn thấy các ngôi sao nối tiếp nhau ở các thành phố lớn.

Thẩm Chanh nhìn bầu trời tối đen, đột nhiên thở dài.

Cô nhớ lại điều gì đó từ trước.

Ở quê, khi còn nhỏ, bà viện trưởng đặc biệt thích kể chuyện cho bọn cô, vừa kể vừa ngắm sao ở trong sân.

Có lẽ là bởi vì ở một mình làm cô cảm thấy có chút cô đơn, cũng có thể là Thẩm Đồng che chở Thẩm Thiến khiến cô cảm thấy vài phần cảm khái.

Không hiểu sao Thẩm Chanh đột nhiên nhớ tới thế giới trước đó.

Cô một mình bình tĩnh lại tâm trạng, đột nhiên thở ra một hơi dài.

May mắn thay, sau khi vào đại học, cô bắt đầu chuyển tiền tự động hàng tháng cho viện, ít nhất số tiền cô dành dụm được cũng có thể đến tay bà viện trưởng.

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì một ly đồ uống bất ngờ được đưa đến cho cô, Thẩm Chanh nhìn theo chiếc cốc thì thấy đó là Lục Kỷ.

"Cảm ơn." Thẩm Chanh nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm, là nước ép dưa hấu.

Nó rất ngọt, hương vị dưa hấu tươi mát trong miệng.

Cô nhấp một ngụm rồi tiếp tục dựa vào lan can.

Tuy nhiên, Thẩm Chanh cho rằng Lục Kỷ đứng đây để hỏi cô chuyện gì đó, cô kiên nhẫn chờ đợi Lục Kỷ lên tiếng, nhưng không ngờ đợi rất lâu mà Lục Kỷ lại không có ý định lên tiếng.

Anh chỉ lặng lẽ đứng cạnh Thẩm Chanh, nhìn khung cảnh bên ngoài.

Thẩm Chanh không nói nữa, cô uống nước ép dưa hấu, thỉnh thoảng có một làn gió mát thổi qua xoa dịu cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Nước dưa hấu rất ngọt, ngọt đến nỗi làm cô quên đi cảm giác khó chịu.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Chanh muốn ngẩng đầu lên, lại thấy nước ép dưa hấu đã uống hết.

Cô nhìn chiếc cốc trống rỗng, bỗng nhiên bật cười.

"Tôi đang định đi vào, anh còn muốn hóng gió không?" Cô mỉm cười nhìn Lục Kỷ.

Lục Kỷ nhàn nhạt nhìn cô, đi tới mở cửa.

Anh bước vào căn phòng ấm áp nhưng cửa vẫn bị anh vịn lấy.

Bằng cách nào đó, nỗi bất an cuối cùng trong lòng Thẩm Chanh đã biến mất, cô cất bước vào nhà.

Ngay khi Lục Kỷ đóng cửa lại, không biết Tạ Giản từ đâu đã lén lút xuất hiện.

Anh ta đi bên cạnh Thẩm Chanh, nhẹ nhàng hỏi: "Chị của tôi ơi, vừa rồi cô ra ngoài làm gì vậy?"

Nhìn thấy Lục Kỷ và Thẩm Chanh đang đứng trên ban công, Tạ Giản vốn muốn ra ngoài tìm hiểu nhưng lại bị Diêu Kha kéo lại.

Đối mặt với câu hỏi của Tạ Giản, Diêu Kha thành thật nói rằng hai người đang nói chuyện công việc bên ngoài.

Tạ Giản hỏi, trong khi Diêu Kha hướng về phía Thẩm Chanh làm động tác trấn an, lộ ra nụ cười chỉ hai người hiểu.

Thẩm Chanh:? Đừng làm vậy, cô không có hiểu đâu.