Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 9: Ánh sáng: Vừa hấp dẫn vừa chói mắt

Hôm sau, Nguyễn Linh Huyên đến học đường.

Tiết cưỡi ngựa bắn cung hôm qua khiến không ít học sinh được chơi thỏa thích, dẫn đến cánh tay bị nhức mỏi, nhao nhao xin nghỉ hôm nay.

Hôm nay, Tiêu Văn Cảnh và Tiết Quý cũng không đi học.

Điều mới mẻ duy nhất là Trần Tư Viễn có thể bưng một chiếc bàn nhỏ ngồi trước cửa học đường, chính thức làm học sinh bàng thính. Nghe nói đây là ý của Tiết gia, xem như xin lỗi Trần Tư Viễn vì trước kia Tiết Quý thường xuyên bắt nạt hắn ta. Thậm chí Tiết gia còn bằng lòng chi trả tiền học phí của Trần Tư Viễn ở thư viện Đông Ly.

Lớp học nghỉ giữa giờ, mấy tiểu cô nương lại lần nữa vây quanh Nguyễn Linh Huyên, bắt đầu nói chuyện líu ríu.

“Linh Huyên muội biết tin gì chưa? Hôm qua cha muội dẫn một lão tiên sinh đến Tiết phủ, thế là Tiết gia thay đổi ý định, đồng ý cho Tiết Quý thử một lần. Cha muội thật đúng là người tốt!” Diêu Đóa Đóa nói.

Tiết Quý vừa nhắc đến chuyện này thì bị Tiết lão gia đánh gần chết, Nguyễn Tri huyện vừa đến nhà thì Tiết lão gia lập tức đồng ý, đúng là cứu nửa cái mạng còn lại của Tiết Quý!

Nguyễn Linh Huyên vừa gật đầu thì một tiểu cô nương bên cạnh lập tức hỏi nàng: “Lão tiên sinh kia là người phương nào vậy?”

“Ta nghe cha nói, ông ấy là Kế đại sư, một bậc thầy toán học, còn từng viết mấy cuốn sách!” Nơi này nhỏ nên thông tin cũng lan truyền rất nhanh, không chờ Nguyễn Linh Huyên trả lời thì đã có người giải thích giúp nàng.

“Nói vậy thì sau này Tiết Quý sẽ không đến thư viện Đông Ly nữa hả?”

Mặc dù Tiết Quý lúc nào cũng ồn ào nhưng bỗng nhiên mất một bạn cùng trường, mọi người vẫn thổn thức không thôi.

“… Thế… Thẩm Giới cũng không đến trường à?” Có người bỗng đổi sang nhắc Tiêu Văn Cảnh.

Mấy tiểu cô nương đều quay sang nhìn vị trí bên cạnh Nguyễn Linh Huyên.

“Hắn ấy à, vẫn sẽ đến trường, chẳng qua bị bệnh nên mới xin nghỉ.” Nguyễn Linh Huyên cũng nhìn sang bàn trống của Tiêu Văn Cảnh.

“Rốt cuộc hắn bị bệnh gì vậy? Sao lúc nào cũng trông có vẻ không khỏe thế nhỉ?”

Nguyễn Linh Huyên cũng bắt đầu suy tư. Đúng thế, rốt cuộc hắn bị bệnh gì?

Sau khi tan học, Nguyễn Linh Huyên không về nhà mà kêu Ngưu Bát Nhị điều khiển xe bỏ sang Chuyết viên bên cạnh. Vân Phiến gõ cổng, người mở cổng để họ chờ bên ngoài rồi vào trong thông báo, một lát sau, Cẩn Ngôn mới ra ngoài đón hai người vào sân.

“Sức khỏe của hắn đã đỡ hơn chưa?” Nguyễn Linh Huyên ngẩng đầu hỏi.

Cẩn Ngôn cúi đầu nói: “Đỡ thì đỡ hơn nữa, chỉ có điều nếu lát nữa có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, mong Nguyễn tiểu thư đừng để trong lòng…”

Cẩn Ngôn cảm thấy công tử đối xử với Nguyễn Linh Huyên thật sự rất khác thường, xem ra vẫn rất quan tâm tới người bạn này. Vào thời điểm này mà có bạn bè đến nhà chơi thì chắc chắn tâm trạng sẽ vui vẻ hơn nhiều. Nhưng đồng thời, hắn ta lại không nắm bắt được cảm xúc của Tiêu Văn Cảnh nên đành phải nhắc nhở Nguyễn Linh Huyên trước.

Nguyễn Linh Huyên gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ta biết, người ốm đau thì sẽ dễ gắt gỏng, lát nữa ta chiều lòng hắn nhiều một chút là được.”

Cẩn Ngôn vô cùng vui mừng, mặc dù Nguyễn tiểu thư có tính cách bất hảo nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan, thấu hiểu lòng người.

Vân Phiến đứng hầu bên ngoài, Nguyễn Linh Huyên đi theo Cẩn Ngôn vào phòng. Vừa bước vào phòng, Nguyễn Linh Huyên lập tức bịt mũi theo phản xạ.

Mùi vừa đắng vừa chát, toàn là mùi thuốc. Cả gian phòng vô cùng tối tăm, chỉ có ánh sáng chiếu vào từ cửa chính, hơn nữa chỉ chiếu đến chỗ bình phong mà thôi. Không gian tối tăm lạnh lẽo, rất giống sào huyệt của yêu quái, chung quanh sẽ dâng lên yêu phong bất cứ lúc nào.

Cẩn Ngôn đi vòng qua bình phong, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, Nguyễn tiểu thư đến thăm người.”

“Có phải hắn đã ngủ rồi không? Sao không thấy lên tiếng?” Nguyễn Linh Huyên chờ một lát mà không nghe thấy Tiêu Văn Cảnh lên tiếp đáp lại, thế là nàng không nhịn được nhấc làn váy thò đầu ra từ sau bình phong.

Tiêu Văn Cảnh không ngủ mà đang chống nửa người trên, im lặng nhìn chằm chằm vào Cẩn Ngôn.

Cẩn Ngôn đứng yên không nhúc nhích, dường như đang có áp lực vô hình bao trùm trên đỉnh đầu của hắn ta.

Cẩn Ngôn rất oan ức.

Hôm qua lúc hắn ta hỏi, công tử có trả lời là không cho phép đâu, hắn ta còn tưởng công tử im lặng là đồng ý.

“Không ngủ mà chẳng để ý tới người khác gì cả!” Nguyễn Linh Huyên bất mãn, nhanh chóng đi đến bên giường.

“Ta không kêu muội đến đây.” Tiêu Văn Cảnh chậm rãi nằm xuống, còn vươn tay kéo chăn đắp lên người.

Nguyễn Linh Huyên đi đến bên giường, làm quen với bóng tối rồi quan sát sắc mặt của Tiêu Văn Cảnh, kinh ngạc hỏi: “Sao người càng tĩnh dưỡng lại càng yếu ớt vậy? Chẳng phải hôm qua Lưu đại nhân đã đến đây chữa bệnh cho người rồi à?”

Nàng vừa dứt lời thì thấy Cẩn Ngôn tức giận trừng nàng một phát.

“Chẳng lẽ ta nói không đúng sự thật? Ngươi xem có phải sắc mặt của hắn càng ngày càng tệ không?” Nguyễn Linh Huyên nhanh mồm nhanh miệng, chỉ vào nửa khuôn mặt của Tiêu Văn Cảnh vừa quay sang cho Cẩn Ngôn thấy.

Cẩn Ngôn há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi im bặt.

“Thuộc hạ ra ngoài chuẩn bị trà bánh cho công tử và tiểu thư.” Cẩn Ngôn sợ Tiêu Văn Cảnh ngăn cản nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ để lại Nguyễn Linh Huyên ở đây trò chuyện giải sầu với công tử.

Cẩn Ngôn vừa rời đi, Tiêu Văn Cảnh mới nói: “Chuyện này không liên quan đến muội.”

“Được rồi, không liên quan đến ta.” Nguyễn Linh Huyên thuận miệng đáp lại, cố sức kéo một cái ghế lại gần rồi ngồi xuống: “Chẳng qua chuyện mà người hứa hẹn với ta, ta đã làm xong rồi. Còn chuyện mà ta hứa hẹn với người, khi nào người mới đến?”

Thân thể của hắn yếu ớt cỡ này mà vẫn nói muốn học võ, trong mắt Nguyễn Linh Huyên chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Chẳng qua Nguyễn Linh Huyên vẫn tuân thủ phẩm đức tốt đẹp là đã nói thì phải giữ lời, sẽ không nuốt lời với người khác.

Dù sao thân thể là của hắn, có học được hay không còn phải xem nguyện vọng của bản thân hắn.

“Phải chờ mấy ngày nữa.”

“Mấy ngày là mấy ngày?” Nguyễn Linh Huyên chống cằm: “Người phải nói cho rõ ràng chứ!”

Người bình thường nói “hôm khác”, “mấy ngày nữa” đều mang nghĩa từ chối, có nghĩa là hiện tại họ không muốn nhắc đến đề tài này. Nhưng Nguyễn Linh Huyên chẳng những không ngầm hiểu mà còn truy hỏi tới cùng.

Tiêu Văn Cảnh cau mày, quay sang nhìn nàng: “Muội…”

“Ta?” Nguyễn Linh Huyên chớp đôi mắt to, tò mò chờ câu nói kế tiếp của hắn.

Khuôn mặt của tiểu cô nương vô cùng ngây thơ, đôi mắt trong veo, nếu không phải đã biết rõ quá khứ của nàng thì Tiêu Văn Cảnh sẽ không bao giờ cho rằng nàng và Nguyễn Linh Huyên mười sáu tuổi là cùng một người. Đừng nói là năm tuổi, cho dù nói nàng ba tuổi hắn cũng tin.

“Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, lúc nào muội cũng như vậy?”

“Như vậy là như thế nào?” Nguyễn Linh Huyên tò mò nhìn Tiêu Văn Cảnh bằng đôi mắt tròn xoe.

Ai ngờ hắn lại há miệng nhả ra hai chữ: “Khờ dại.”

Khờ dại không phải là từ tốt lành gì, chẳng qua là cách nói văn vẻ hơn của “ngu ngốc” mà thôi.

Nguyễn Linh Huyên hiểu từ này, đôi mắt tức khắc tròn xoe.

Thực ra trước khi gả cho Thái tử, Nguyễn Linh Huyên cũng từng suýt nữa đính hôn với một công tử khác. Nhưng vị công tử thế gia ấy lại cười nhạo chữ viết của nàng như gà bới sau lưng nàng, khiến Nguyễn Linh Huyên vẫn luôn kiêu ngạo bị mất hết thể diện.

Nhớ đến chuyện này, lại thêm thái độ “xa cách lạnh nhạt” của Tiêu Văn Cảnh trong ngày đại hôn, khiến Nguyễn Linh Huyên chợt hiểu được một điều.

Hắn chẳng những không thích mình mà còn coi thường mình!

Con người Nguyễn Linh Huyên vui vẻ cũng vậy, tức giận cũng thế, đều có cảm xúc rất nhanh.

Nàng lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, chỉ vào cục xảo huyền cơ bên cạnh, cả giận nói: “Người mới khờ dại! Người khờ dại giống y chang cục xảo huyền cơ này, cho nên mới ốm đau bệnh tật!”

Con ngươi trong mắt Tiêu Văn Cảnh chợt co rụt lại, chống người ngồi dậy, có lẽ là vì động tác quá nhanh nên đυ.ng trúng chỗ đau đớn nào đó, khiến hắn đặt tay lên ngực ngã xuống giường một lần nữa, mồ hôi trên trán tuôn rơi như mưa.

“Người bị sao vậy?” Cơn giận của Nguyễn Linh Huyên vừa phồng lên thì cứ như bong bóng cá bị chọc thủng, vèo một phát dẹp lép. Nàng đang định tiến lên xem thử thì có tiếng bước chân vang lên từ chỗ cửa.

Cẩn Ngôn bưng trà bánh vào phòng, thấy dáng vẻ của Tiêu Văn Cảnh thì vội vã ra ngoài gọi người. Không lâu sau, Lộ bá xách hòm thuốc tiến vào, Cẩn Ngôn lập tức đưa Nguyễn Linh Huyên ra ngoài.

Nguyễn Linh Huyên không dám dây dưa.

Sau khi tiễn đưa nàng rời đi, thấy Tiêu Văn Cảnh uống thuốc, Cẩn Ngôn hối hận nói: “Thuộc hạ không biết công tử chán ghét Nguyễn tiểu thư! Nếu biết trước như vậy, thuộc hạ sẽ không cho nàng ấy tiến vào, làm hại bệnh tình của công tử tăng thêm!”

Tiêu Văn Cảnh mê man nằm nghiêng trên giường, cụp mi nhìn tia sáng êm dịu bị bình phong chặn lại.

Cẩn Ngôn lại cho rằng ánh sáng khiến hắn chói mắt: “Thuộc hạ sẽ đi đóng cửa ngay!”

“… Để đó.”

Hắn chỉ cảm thấy có những ánh sáng…

Vừa hấp dẫn… Cũng vừa chói mắt.