“Học phí là sáu ngàn tám trăm tệ, hơn nữa còn có đồng phục, tiền ăn phụ, cơm trưa,.. tổng cộng là tám ngàn hai trăm tệ.
Học phí của chúng tôi không đắt so với các trường mẫu giáo khác coi như là rẻ nhất đi”.
Hiệu trưởng nói.
Chung Tĩnh Di nghe xong hô hấp có chút đình trệ, có lẽ đối với một gia đình bình thường mà nói, học phí trường mẫu giáo là tám ngàn thì không phải là quá nhiều.
Nhưng đối với cô mà nói như vậy cũng rất là đắt rồi.
Ban đầu thầm nghĩ chỉ muốn cho Linh Linh đi học ở trường mẫu giáo, ba bốn ngàn một học kỳ là rất nhiều tiền, ai ngờ Giang Chí Thành lại tìm cho cô một nơi đắt như vậy!
Do dự, Chung Tĩnh Di ngượng ngùng hỏi: "Nếu không đến trường, thì có thể được hoàn lại học phí không?”
Hơn tám ngàn mỗi học kỳ là quá nhiều, mẫu giáo ít nhất kéo dài ba năm, sau ba năm sẽ tốn hàng chục ngàn.
Mặc dù Giang Chí Thành đã đưa tiền nhưng Chung Tĩnh Di vẫn không muốn.
Hiệu trưởng bất ngờ, sau đó lộ ra vẻ mặt có lỗi nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi đều là công ty, một khi các em đã nhập học và đóng học phí thì không thể hoàn trả được.
Đương nhiên, nếu bởi vì học kỳ này có lý do ngoài ý muốn, cũng có thể kéo dài thời hạn đến học kỳ sau.”
Điều Chung Tĩnh Di muốn không phải là gia hạn mà là hoàn lại tiền nhưng cô cũng biết rằng người ta không thể nhổ miếng thịt đã cho vào miệng ra.
Hơn nữa, cô không có lý do chính đáng, cô chỉ nghĩ là học phí đắt đỏ mà thôi.
Với tính cách của cô, chuyện kiểu này khó có thể tranh cãi với nhiều người, cuối cùng chỉ có thể mang theo thất vọng mà rời đỉ.
Nếu không lấy lại được tiền, cũng chỉ có thể đành phải để Linh Linh đến đi học, bằng không ném đi hơn tám ngàn thật sự rất đau lòng.
Nhưng học kỳ này đã kết thúc, học kỳ sau làm sao bây giờ?
Chả lẽ theo trường mẫu giáo rồi đến lúc chuyển trường sẽ làm cho con bé buồn?
Giang Chí Thành không biết rằng, hắn có ý tốt cho cô bé một trường mẫu giáo tốt nhưng lại làm cho Chung Tĩnh Di gặp rắc rối như thế này.
Giờ phút này, hắn đang ở phố đi bộ bận làm vớt trái cây.
Trình độ buôn may bán đắt như này, vượt qua sức tưởng tượng của hắn, cũng bởi vì mọi người đều theo hiệu ứng đám đông.
Càng có nhiều người xung quanh gian hàng thì càng dễ hấp dẫn người khác đến tham dự.
Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, hoa quả mang đến lần này đã được dùng hết rồi.
Tự do phối hợp, giá cả thấp nhưng lại mang lại lợi ích thực tế, không nổi tiếng mới lạ.
Hoa quả đã bán hết nên ở đây cũng vô ích, chỉ có thể đi về trước.
Nhiều khách hàng tỏ ra tiếc nuối vì không mua được gì, thậm chí còn hỏi anh về thời gian mở cửa hàng, có người đề nghị anh mở cửa hàng mặt tiền gần đó để có thể tích trữ hàng hóa.
Giang Chí Thành không hiểu cửa hàng mặt tiền tốt như nào, nhưng trong túi hắn quá ít tiền, ngay cả quầy bán hàng này hắn cũng chỉ thuê một trăm một ngày.
Hơn nữa, hắn cũng không có ý định duy trì nghề trái cây quá lâu, chờ xung quanh có đối thủ cạnh tranh quyết liệt hắn sẽ rút lui.
Dọn dẹp quầy hàng xong, Giang Chí Thành rời khỏi phố đi bộ. .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Trong ba giờ, buôn bán lời được hai ngàn, từ góc độ một người bình thường, đó được coi là một khoản lãi kếch sù.
Cảm thấy mỹ mãn, về đến nhà, vừa mở cửa ra, Giang Chí Thành đã nhìn thấy dưới sàn nhà không biết ai nhét vào một cái phong thư.
Hắn cầm lên mở ra xem nhưng lại sững sờ trong giây lát.
Bởi vì trong lá thư chính là thư của luật sư Hàm, đến từ khách sạn Ngọc Diệp.