Cảm giác lạ lùng khiến anh bất chợt mở mắt. Đập thẳng vào nhãn quang của Gia Hưng chính là dáng vẻ anh không ngờ đến nhất.
Cái người lẽ ra chưa về đến đây lại đang xuất hiện, hai con ngươi trong vắt nặng nước mắt nhìn anh.
Gia Hân thấy bên má đỏ của Hưng thì rưng rưng, vô thức ngồi gập chân xuống trước mặt anh.
"Hân..." Anh lên tiếng, hai tay theo phản xạ vươn ra để đỡ cô gái đứng dậy.
Tuy nhiên cũng nhanh như lúc tới, Hân bất ngờ kéo anh vào lòng, choàng tay qua cổ của chàng trai.
Cơ thể ấy mảnh mai, nằm gọn trong cánh tay đã giữ chặt của Gia Hưng. Nhiệt độ của Hân rất nóng, hơi thở hổn hển vì mới chạy một quãng đường dài cứ phả vào bên cổ của Hưng.
Cô nàng giữ anh rất chặt, bờ môi khẽ run rẩy: "Đau không?"
Anh vốn có biết đau là gì nữa, tuy vậy nghe cô hỏi xong, thấy cô để tâm đến mình thì lại muốn nhõng nhẽo một chút.
Hưng cười nhẹ, giọng điệu hơi nũng nịu: "Đau."
Nghe tới đây, Gia Hân buông anh ra ngay, đối diện với gương mặt của anh. Cô đặt tay lên bên má sưng lên của anh, cẩn thận quá đáng vì sợ làm anh khó chịu.
Hân ngước mắt nhìn anh thật lâu, tự nhiên tái hiện trong lòng Gia Hưng khung cảnh buổi đêm ở bệnh viện ba năm trước.
Anh vẫn nhớ đó là khi anh mới tốt nghiệp, công việc còn chưa ổn định, kinh tế lúc ý lại càng bấp bênh. Vì áp lực tiền nong gửi về cho nhà lẫn áp lực cuộc sống, lạ nước, lạ chỗ mà anh ốm đi trông thấy, lần đó còn phải vào viện vì ngộ độc thực phẩm.
Lạc lõng nơi đất khách quê người, cô độc không có một người bên cạnh.
Và lúc đó cũng như hiện tại. Vào khi anh cảm thấy tuyệt vọng nhất, buồn tủi nhất thì cô lại xuất hiện, có thể là tình cờ, càng tốt hơn nếu là cố ý.
Cô cũng nhìn anh như bây giờ, cũng an ủi anh như bây giờ.
Có một câu nói mà anh nhớ mãi cho tới tận giờ khắc này.
"Người ta có thể không quan tâm đến em, không yêu thương em nhưng đừng vì thế mà buồn lòng quá mức. Em không cần để ý đến họ, chỉ cần yêu chiều bản thân nhiều hơn là được."
Giọng nói êm ru như giai điệu trầm lắng, vang lên khẽ khàng nơi màn đêm tĩnh mịch. Hưng ngắm nhìn cô, bàn tay vẫn còn đặt sau lưng cô gái.
"Em..." Anh mở miệng, còn đang chuẩn bị đáp lại thì nhận ra cô gái còn chưa kết thúc.
Ba năm trước tình cảm bên trong vẫn còn mông lung, Gia Hân đã xác định được nhưng vẫn chưa dám chắc. Cho nên vế câu còn lại đã bị cô nuốt ngược vào trong.
Thế nhưng lúc bấy giờ thì tình cảm của Hân không còn là dấu hỏi nữa, câu nói còn lại có thể thoải mái cất ra mà không hối hận hay tiếc nuối.
Hân nhìn anh, mỉm cười nói:
"Nhưng nếu em cảm thấy như vậy vẫn là chưa đủ thì để chị thương Hưng thêm chút nữa nhé."
Để cô thương anh thêm một chút!
Gia Hưng cẩn thận lắng nghe từng chữ, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Hai tay bám lấy đôi vai của cô, kéo con người ấy vào trong lòng, đẩy gương mặt của cô áp vào l*иg ngực đang tăng nhịp của anh.
Hân cũng không đáp lời, chỉ theo cảm xúc mà ôm lấy chàng trai.
Cô không biết bản thân có thể cho anh được điều gì. Thân là đứa ít nhận được tình thương hơn người khác thì đối với cô, việc bù đắp hay lấp đầy tổn thương của một người khó khăn vô cùng.
Cũng vì vậy mà có thể làm được điều gì, cho anh được cái gì thì cô sẽ làm hết.
Bóng dáng hai con người tựa vào nhau, vừa kiên định nhưng cũng đẹp đẽ lạ thường. Nó khiến cho không chỉ họ mà cả những người khác chứng kiến cũng phải rung động.
Bình minh lên cũng là khi Khánh Kiệt choàng tỉnh giấc.
Cả cơ thể cậu đau đớn và tê nhức, riêng cái chân bị nặng nề nhất lại chẳng có cảm giác gì. Cậu nhóc đưa mắt nhìn xung quanh, bất giác nhớ lại khoảnh khắc nghe được chuyện về anh.
Từ nhỏ tới lớn, Kiệt thừa biết mẹ chẳng thương yêu anh như cách bà yêu cậu. Phân biệt đối xử mà nói, là chuyện như cơm bữa. Có lẽ đó là nguyên do cậu rất lo cho anh trai, sợ anh gặp chuyện.
Lúc nghe bố nói anh bị đánh đến trọng thương, Kiệt đã lao đi không chần chừ.
Anh cậu đã làm gì để bị đánh? Vì một người còn không muốn nhìn thấy mặt anh, một người chỉ đến gặp anh vì tiền bạc. Anh cậu đáng thương lắm, và vì đáng thương nên không ai được phép khiến anh cậu đau nữa.
Càng nghĩ sâu xa hơn, Khánh Kiệt lại rưng rưng nước mắt, úp mặt vào tay mà sụt sùi.
Tiếng khóc của cậu khiến người phụ nữ kia giật mình. Bà Hà hớt hải từ ngoài vào, thấy con trai đang nức nở thì lòng xót xa vô cùng.
"Con sao đấy? Đau à? Để mẹ gọi bác sĩ."
Ấy thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của bà, Kiệt một tay hất văng bà ra, dùng chính con ngươi ngấn nước đưa lên nhìn mẹ.
Hoá ra đôi mắt kia đỏ hoe không chỉ vì nước mắt mà còn vì giận.
Cậu giận mẹ vô cùng, ghét cái thái độ mà mẹ dành cho anh trai của mình.
"Mẹ đi ra đi!" Cậu lớn giọng nói, bờ vai nhỏ vẫn còn run lên.
"Con... Con làm sao đấy?" Bà Hà vừa kinh ngạc lại vừa sợ, không dám đυ.ng chạm quá nhiều vì sợ cậu đau.
Tiếng tranh cãi cũng khá ồn ào vào lúc sáng sớm khiến cho người bên ngoài bị kích động.
Ông Phong cùng với Gia Hưng vội vã chạy vào ngay, chứng kiến Khánh Kiệt mặc kệ cơn đau mà vùng vằng với mẹ thì trợn tròn mắt nhìn.
Bà Hà cố giữ lấy con trai trong lòng, bất lực van xin. Còn Kiệt thì cứ giãy nảy lên như thể đau đớn lắm, hai hàng nước mắt đầm đìa lên mặt.
"Kiệt! Con làm sao đấy?"
Nghe được giọng bố, thằng nhóc kia mở mắt ngay. Đập vào mắt cậu là dáng hình lành lặn không một chỗ trầy xước của Gia Hưng, cái người cậu đinh ninh đã bị đánh rất nặng.
Kiệt nhìn anh, nghẹn ngào gọi: "Anh!"
Gia Hưng chạy đến cạnh em ngay, đứng sát bên giường mà nắm lấy tay Kiệt: "Anh đây. Ngoan, đừng khóc nữa."
Và cả ngày dài hôm đó, trừ những khi cả gia đình cùng ở trong phòng bệnh, Khánh Kiệt không chịu ở riêng với bà Hà. Cậu giận bà vì nhiều thứ, nhất quyết từ chối nghe bà giải thích bất kì chuyện gì.
Tâm lí những đứa trẻ mới lớn ở độ tuổi của Khánh Kiệt rất dễ bị kích động. Có nói gì, có làm gì cũng không khiến cho cậu nguôi ngoai ngay.
Vì vậy mà gia đình quyết định sẽ chờ cho cậu thoải mái hơn, tâm tình tốt hơn thì mới dám trò chuyện.
Gia Hưng ở viện với em cả ngày dài, dù cho kiệt quệ, mệt mỏi, anh cũng không muốn ăn bất kì món gì. Nếu như không phải vì Gia Hân đích thân chạy lui tới hỏi han, mang theo đồ ăn thì anh chắc chắn không nuốt trôi món nào.
Tối đó Hân vẫn chạy qua viện hỏi thăm Khánh Kiệt vài câu, cũng tiện tay chuyển một vài món bánh nhỏ lót dạ cho nhà Hưng. Cô nàng sau đó biết ý mà rời đi, để lại cho gia đình nọ khoảng không riêng để tĩnh tâm suy nghĩ, trò chuyện lại với nhau.
Đêm đó đã là đêm ba mươi, không khí bên ngoài nao nức trái ngược hẳn so với cái ảm đạm, căng thẳng diễn ra tại phòng bệnh ấy.
Bóng dáng lẻ loi bước dài trên con đường nao nức, Hân chỉ lười nhác nhìn theo ánh đèn điện sáng choang, lòng tĩnh lặng như mặt hồ.
Điện thoại cô gái cũng rung mấy lần, chủ yếu là tin nhắn của vợ chồng Hoàng Long và Huệ Lan, Khánh Minh, cả chị Nhã muốn rủ cô đi đón giao thừa. Có điều Gia Hưng còn đang như vậy, cô nào có tâm trạng để mừng năm mới.
Hân nhắn lại một vài dòng làm như không có việc gì rồi lững thững quay trở lại nhà.
Trời hiện tại đang rất giá, lối đi vào cổng chung cư hút gió nên càng lạnh hơn. Hơi thở kết tinh trắng xoá trôi nổi trong không gian, từng đợt đều đặn phả ra từ khuôn miệng hồng của cô gái.
Tiếng "lách cách" vang chậm rãi trong thời gian tĩnh mịch này làm cho trái tim chợt bất an. Theo phản xạ, Gia Hân quay đầu lại ngay.
Bóng dáng mập mờ và xiêu vẹo lọ mọ dưới ánh trăng mờ ảo, đột ngột lao đến.
Người đàn ông gầy gò bám chặt lấy cái túi xách của Gia Hân, cứ dùng toàn lực để giật lấy.
Gia Hân lúc ấy tự nhiên bình tĩnh lạ thường, tay cố gắng giữ chặt lấy cái quai túi, miệng đã hét lớn từ lâu.
Âm thanh trong trẻo và lảnh lót va tới màng nhĩ của người say một cách nặng nề. Ông ta đỏ mắt nhìn cô gái, trên tay cầm sẵn chai rượu đã cạn mà phang tới.
Tiếng mảnh thuỷ tinh vỡ vang xa khắp nơi. Từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn rơi la liệt trên nền gạch trắng.