*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đầu là chặn toàn bộ các số quen sau đó là thay SIM mới nhưng John vẫn giữ lại SIM cũ. Lâu lâu John lại mở ra kiểm tra tin nhắn bị chặn và ai bị chặn vẫn gọi cho mình.
Khoảng thời gian mới chia tay Phương Nhi anh ta nhận được rất rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi, rồi thời gian qua đi nó ít dần đến 1 ngày chẳng còn gì nữa. Vì vậy John bỏ luôn thói quen kiểm tra.
Sáng nay, rảnh rỗi ngứa tay ngứa chân anh ta hứng chí lên lại kiểm tra tin nhắn bị chặn.
Chỉ trong vài ngày đổ lại đây mà nhiều khủng khϊếp và có 1 tin nhắn nổi bật đến từ bà Hà, mẹ của Phương Nhi: “Cậu giỏi thật, làm con tôi có bầu rồi ruồng bỏ nó, thế mà ai từng chửi tôi hết lời vì đối xử tệ với nó nhỉ. Mà thôi, dù sao cái loại nghiệt chủng đó cũng chết rồi, lấy đâu phước đức để được sinh ra. Chúc mừng cậu nhé!”
John lạnh gáy, không chỉ vì độ bạo liệt của nội dung đoạn tin nhắn mà còn vì thông tin nó mang lại: Phương Nhi bị sảy thai! Với tính cách của cô John hiểu rõ giờ Phương Nhi đang làm gì, không chui vào góc nhà vùi mình trong nước mắt thì sẽ trèo lên cao tìm cách nhảy xuống.
Bỏ cả công việc John lái xe từ Hải Dương lên ngay Hà Nội. Vẫn gài định vị trong điện thoại của cô chẳng khó khăn gì anh ta không tìm ra nơi cô nằm viện.
John không hề có ý định có con, chưa bao giờ cả. Ban đầu quen Phương Nhi anh ta cũng chỉ muốn tình 1 đêm nhưng rồi John bị hút vào mối quan hệ với cô lúc nào chẳng hay.
Phương Nhi thích trẻ con nếu John nói thật quan điểm sống của mình thì cô sẽ đòi chia tay là cái chắc nên anh ta im lặng. Vả lại cô thường xuyên dùng thuốc tránh thai, lo gì.
Biết Phương Nhi mang bầu John bỏ của chạy lấy người. Dù có yêu cô đến đâu John cũng không sẵn sàng từ bỏ tự do dấn thân vào 1 cuộc sống phải bỏ quá nhiều thời gian công sức để lo cho con cái. Vậy nên, cho dù tiếc rẻ vô cùng anh ta vẫn chọn chia tay.
John có hơi bất ngờ khi Phương Nhi chuyển về sống cùng James. Nhanh quá, không hiểu tại sao trong lòng John có chút thất vọng. Lẽ dĩ nhiên John hiểu lí do cô làm thế. Phương Nhi cần có bố cho đứa bé trong bụng. 1 tâm hồn dễ bị tổn thương như cô chắc chắn không chịu nổi miệng lưỡi dèm pha của người đời, Phương Nhi cần ai đó làm điểm tựa.
Còn James rõ là 1 gã đυ.c nước béo cò lợi dụng ngay cái lúc người ta yếu đuối nhất nhảy vào và hình như cũng đã có tình ý với Phương Nhi từ trước.
Mà thôi, John có tư cách gì mà phán xét ai, 1 kẻ đã bỏ cô bỏ con như anh ta chẳng bị chửi rủa đã là may. Hơn nữa John thật lòng mong Phương Nhi được hạnh phúc dù là ở bên ai khác không phải anh ta.
JONH SHEEDYJames nhận được email của John dài lòng thòng in ra chắc phải 4, 5 trang A4 với tiêu đề: Những điều Phương Nhi thích và không thích. Ngay lập tức anh kéo nó vào thùng rác cáu kỉnh nghĩ: “Cậu nghĩ mình là ai, định đòi trứng khôn hơn vịt à?”
Tuy nhiên đến cuối ngày James lại lôi nó ra chăm chú đọc đi đọc lại mấy lần. Lá thư điện tử không chỉ liệt kê rất tỉ mỉ những thứ Phương Nhi thích và ghét, nó còn giải thích cặn kẽ về gia đình cô, các mối quan hệ, lí do tại sao mẹ của Phương Nhi lại căm ghét cô.
Nếu James biết được chuyện này thì đã chẳng gọi bà Hà tới chăm Phương Nhi, đã không gián tiếp khiến cô đau khổ. Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính sau khi đã đọc xong email, James lưu thành mấy bản ở khắp nơi cho chắc, lòng cấn cái với suy nghĩ: John yêu Phương Nhi vô cùng và chưa bao giờ hết yêu cả.
Cô hồi phục rất nhanh, cũng đã tăng được vài cân và không còn vật vã khổ sở vì ốm nghén. Nhìn sắc hồng đang dần trở lại trên 2 má Phương Nhi chẳng hiểu sao James lại hài lòng đến vậy. Giống như người nông dân đứng nhìn cánh đồng trải dài và biết mùa này chắc chắn sẽ bội thu.
Ngồi ngắm Phương Nhi tay thoăn thoắt móc những chiếc giày bé xinh chuẩn bị cho con anh thấy lòng rộn ràng vui sướиɠ. Hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, chia xẻ với nhau những phút giây bình dị thế này.
Tuy vậy cái cảm giác không được trọn vẹn vẫn hiện hữu trong anh. Là chuyện của John. Liệu James có nên nói lại với cô không, việc John có tới bệnh viện thăm Phương Nhi tuy không vào gặp, việc cậu ta gửi email cho anh?
Cô chắc chắn vẫn còn tình cảm với John, anh chả là gì trong lòng cô cả, Phương Nhi ở bên James chẳng qua để chạy trốn dư luận, để con cô có bố mà thôi, chính cô đã nói vậy với anh còn gì.
Giờ James nói chẳng hóa ra vẽ đường cho hươu chạy à? Tự dưng tạo lợi thế cho tình địch, anh cũng chẳng được cao thượng thế đâu. Ai yêu nhiều hơn người đó là kẻ thua cuộc, ngay từ đầu James đã bị mặc định là thua cuộc rồi. Nhưng nếu anh không nói lỡ đâu 1 ngày kia Phương Nhi phát hiện ra rồi ghét bỏ anh thì sao?
Đấu tranh tư tưởng mãi James quyết định cứ nói ra rồi để kệ mọi việc đến đâu thì đến. Tuy nhiên nghĩ 1 đằng anh nói ra 1 nẻo:
- Sao em giấu kín sự thật? Sao lại để mọi người hiểu lầm là kẻ bắt cá 2 tay?
Đang mải mê móc len Phương Nhi khựng lại hoang mang nhìn James. Sao tự nhiên đang yên đang lành anh lại lôi cái đề tài khó nói ấy ra làm gì. Gắng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của James để đoán ý anh rồi cô chua chát trả lời:
- Bị mang tiếng chửa hoang, ăn cơm trước kẻng anh thấy còn chưa đủ với em sao anh còn muốn người ta cười nhạo em vì bị bồ đá? Hay anh khó chịu vì mang tiếng là kẻ thứ 3, vậy để em nói ra tất cả sự thật.
James hấp tấp lắc đầu:
- Không, không, anh hoàn toàn không thấy phiền gì hết. Cứ để nguyên như vậy đi.
Ngần ngừ mất 1 lúc lâu anh mới tiếp lời:
- Thật ra hôm em nằm viện John có đến thăm, chỉ là cậu ta đứng ngoài không vào gặp em thôi. John cũng gửi cho anh 1 email dài lắm nói cho anh biết những điều em thích và không thích.
Phương Nhi nhìn James chằm chằm cố hiểu xem anh đang muốn dẫn dắt câu chuyện theo hướng nào. Nỗi bực dọc càng ngày càng lớn dần. Cô gắt gỏng:
- Thì sao? Ý nghĩa gì? Tóm lại anh ta vẫn cứ là kẻ bỏ mẹ con em.
- Anh nghe bảo anh chị em họ của cậu ta cũng không có ai lập gia đình hết.
Phương Nhi nổi đóa, gằn giọng hỏi:
- Anh nói vậy là có ý gì hả? Nếu muốn bỏ em anh chỉ việc nói thẳng ra, em sẽ chia tay trong văn minh, tuyệt đối không làm phiền anh đâu, không cần úp úp mở mở thế.
Đang ngồi cô đứng phắt dậy. Thay đổi tư thế đột ngột mắt cô tối sầm suýt ngã nhưng Phương Nhi vẫn cương quyết bước đi.
Hốt hoảng James đuổi theo giữ tay cô lại:
- Gượm đã nào, em tính làm gì vậy?
- Dọn đồ! Anh đã đuổi thẳng như thế mà còn ở lại được sao? Yên tâm, em có lòng tự trọng của mình, sẽ không đeo bám anh đâu.
James sợ hãi thực sự, sao đột nhiên chuyện lại thành ra thế này? Ôm chặt lấy Phương Nhi, giữ để cô chẳng cục cựa gì nổi, anh nài nỉ:
- Đừng đi, cầu xin em mà, không có em anh không sống nổi mất. Chỉ là vì anh muốn giữa 2 chúng ta không có bí mật nào hết nên mới nói về việc của John. Tại anh sợ sau này em biết anh giấu chuyện lại hận anh thôi.