Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 36: Chia tay đi!

Bước vào phòng James bảo Phương Nhi:

- Nằm xích vào!

Ngơ ngác cô hỏi lại:

- Để làm gì cơ?

- Để chừa chỗ cho anh chứ gì nữa!

Phương Nhi đỏ mặt:

- Không được! Đây là đâu mà anh đòi làm loạn. Những người chăm khác đều nằm giường riêng kia kìa!

Ngay tức khắc James chuyển sang nói tiếng Việt:

- Em không lùi vào là anh nằm đè lên người em đấy.

Công hiệu tức thì, cả phòng bệnh quay lại nhìn 2 người với vẻ mặt ăn dưa hóng chuyện. Ngượng chín mặt cô chui đầu vào trong chăn lùi vội về sát gần tường nhường chỗ cho James.

- Em ghét anh, anh chỉ chuyên bắt nạt em thôi! - Cô ấm ức nói.

- Tại em bắt nạt anh trước, có tí chỗ nằm mà cũng ki bo.

Kéo Phương Nhi vào lòng James bóp đầu cho cô nhè nhẹ rồi thì thào:

- Ngủ cho lại sức đi em!

Khi trong phòng tất cả đã chìm vào giấc ngủ anh vẫn thức gắng tìm lời để sáng mai thông báo với Phương Nhi việc cô đã sảy thai. Thật quá khó, biết nói sao đây để cô bị tổn thương ít nhất.

Bà Hà phải hỏi tới mấy lần mới tìm được phòng của con gái. Sảy thai ư? Bà nghe phong thanh Phương Nhi đã chia tay John giờ đang ở với 1 thằng tây khác. Lại tây, ăn 1 lần quen miệng lại muốn ăn tiếp à.

Phương Nhi reo lên khi thấy mẹ bước vào phòng. Đang nằm cô ngồi bật dậy suýt làm tuột cả sợi dây tiêm truyền:

- Mẹ!

Bà Hà cười nhạt rồi tiến lại gần giường con gái:

- Nằm xuống đi! Đang yếu thế cần tịnh dưỡng lắm. 1 lần sa bằng 3 lần đẻ mà!

James vội vội vàng vàng lao tới bệnh viện. Sau khi đi công tác về công việc ngập đầu, anh cố mãi mới hoàn thành được 1 nửa. Quẳng tất cả sang 1 bên anh vào bệnh viện thăm cô. Thật ra thì James cũng không tài nào tập trung nổi để làm việc. Hình ảnh Phương Nhi choán hết tâm trí anh rồi.

James vừa bước chân tới cửa phòng bệnh thì Thu Uyên, 1 mẹ bầu nằm cùng phòng Phương Nhi lao ra hốt hoảng:

- Cô ấy biết mình bị sảy thai rồi!

Anh chết lặng. Sao có thể chứ. Ai nói? Anh đã thống nhất cùng bác sỹ rồi kia mà. Phương Nhi đang quá yếu chờ cô đỡ hơn hẵng lựa lời thông báo với cô để Phương Nhi khỏi sốc. Hít 1 hơi thật sâu mà James thấy phổi mình rát buốt:

- Sao cô ấy biết?

- Mẹ cô ấy nói!

Mẹ của Phương Nhi? Anh có dặn bà kĩ lưỡng rồi mà? James ngộ ra ngay, anh đã hại cô rồi. Ngó vào phòng chẳng thấy cô đâu anh bấn loạn thật sự. Nỗi sợ hãi khiến James có cảm giác dưỡng khí xung quanh anh bị rút cạn hết, ngộp thở, chới với trong sự kinh hoàng. James đang cuống quít chưa biết phải làm gì thì Thu Uyên giữ tay anh lại trấn an:

- Bình tĩnh đi, để tôi hỏi xem cô ấy đang ở đâu!

Rồi vừa bấm số điện thoại Thu Uyên vừa giải thích thêm:

- Tuân chồng của Lê ( 1 mẹ bầu khác nằm cùng phòng) đang đi theo trông chừng cho Phương Nhi!

Theo sự chỉ dẫn của Thu Uyên và Tuân James tìm được Phương Nhi trong phòng để vật tư y tế. Cô đang đứng nhìn như bị thôi miên vào tủ kính đựng dao, kéo, kim tiêm. Anh cất tiếng gọi cô, giọng nhỏ tí như đứa trẻ biết mình phạm phải lỗi nặng đáng phải chịu phạt.

Phương Nhi từ từ quay lại nhìn James với đôi mắt trống rỗng, gương mặt bình lặng không có chút cảm xúc gì, cô cũng không hề khóc như anh vẫn tưởng.

- Mình kiếm chỗ nào nói chuyện đi! - Phương Nhi bảo anh rồi quả quyết bước đi trước.

Cô đưa James lên sân thượng lộng gió, gió thổi mạnh làm rối tung mái tóc của cô như đang tìm cách vò đầu Phương Nhi lôi những suy nghĩ đớn đau ra rồi cho bay vào giữa thinh không.

Cô hít 1 hơi thật dài. Quan trọng là phải không khóc giữa chừng, không để 1 giọt nước mắt nào rơi. Vì vậy cô mới không uống nước, ống tiêm truyền cũng rút ra từ lâu, chẳng có nước trong người thì chỉ khóc ra máu mà thôi.

Hít 1 hơi nữa thật sâu để có thêm can đảm, lấy giọng bình tĩnh không chút cảm xúc Phương Nhi bảo:

- Chúng ta chia tay đi!

- Nhi à! - James van vỉ tuyệt vọng.

Cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay để lấy thêm can đảm, cô tiếp:

- Anh thừa biết lí do tôi ở bên anh đúng không? Chẳng qua là vì muốn con tôi có bố thôi chứ tôi không yêu anh. Giờ con tôi mất rồi nên chia tay đi!

Khi thấy James định nói gì đó Phương Nhi bồi thêm:

- Cứ nhìn thấy anh là tôi lại nhớ tới những gì mình đã trải qua. Đau đớn lắm. Vì vậy nếu còn chút xót thương dành cho tôi xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nói rồi cô quay ngoắt đi, bỏ lại James đứng như trời trồng. Phương Nhi phải đi thật nhanh, bỏ chạy thật nhanh chứ nấn ná thêm chút nữa cô sẽ khóc òa lên mất.

“Em xin lỗi, James, em yêu anh, bắt đầu yêu anh rồi. Nhưng tốt nhất anh không nên ở cạnh 1 đứa chỉ mang theo tai họa và xui xẻo bên mình như em. Vả lại em đã quá mệt mỏi chẳng muốn tiếp tục nữa, em muốn buông tay. Thả tay ra để những gì mình nắm giữ bấy lâu rơi đi và mình cũng vậy, cố gắng tìm hạnh phúc quả thực khó khăn quá đỗi.”

Chui vào nhà vệ sinh Phương Nhi ngồi khóc. Người cô có lẽ đã khô cong rồi cũng chẳng còn mấy nước mắt nữa. 2 hốc mắt bỏng rát, đầu lại bắt đầu đau, những cơn buồn nôn cũng ập tới liên tục. Nặng nhọc, tay vịn vào tường Phương Nhi lê bước về phòng.

Mọi người phát hoảng khi nhìn thấy cô như tàu lá héo xiêu vẹo xuất hiện ở ngưỡng cửa. Người vội vã đỡ cô lên giường, người gọi bác sỹ.

Ngơ ngẩn nằm nhìn chai dịch truyền Phương Nhi cứ suy nghĩ miên man đủ thứ. Chẳng phải bấy lâu nỗi sợ thầm kín của cô là sẽ sinh ra đứa bé trong bụng hay sao, còn mong bị sảy thai nữa.

Nửa muốn nửa không, Phương Nhi cũng chẳng dứt khoát muốn có con. Vậy tốt rồi, chúc mừng mày nhé, mày đã gϊếŧ chết con mình rồi đấy. Phương Nhi muốn khóc nhưng không dám khóc, đang đau đầu thế này còn khóc nữa thì xuống ở phòng cấp cứu là cái chắc.

Do đó cô phải cố nuốt nước mắt vào trong. Cũng vì vậy nỗi đau bị chôn giấu không thể giải tỏa âm ỉ bấy lâu càng l*иg lộn như muốn xé nát tim gan cô.

Thấy James cứ đứng thập thò ngoài phòng bệnh Tuân ngạc nhiên hỏi:

- Làm cái gì đấy, sao không vào?

Anh gượng cười:

- Phương Nhi chia tay tôi rồi. Cô ấy không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa nên tôi… Tôi sẽ ở ngoài này lo cho cô ấy.

- Kệ chứ. Phụ nữ lúc giận dỗi họ hay nói không suy nghĩ, họ đẩy mình ra xa nhưng thực sự lại muốn mình ôm họ. Cậu chưa nghe bài thơ này sao:

Em bảo anh đi đi

Sao anh không đứng lại

Em bảo anh đừng đợi

Sao anh vội về ngay

Nếu cậu mà thật lòng yêu cô ấy thì dù có bị đánh đập đấm chửi cũng đừng bỏ đi! Cứ dùng khổ nhục kế rồi cô ấy sẽ mủi lòng thôi.

James cười buồn. Ước gì anh có thể làm vậy. Giá như da mặt anh dày hơn 1 chút thì tốt quá. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sự hiện diện của mình là căn nguyên gây nên nỗi đau trong cô thì James không thể nhấc nổi chân. Nó ngăn anh lại còn tốt hơn cánh cửa kia nhiều.