Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 34: Ở bên anh bình yên lắm

Ôm chặt Phương Nhi trong tay James cằn nhằn:

- Cô ngốc này, đang bầu bí cấm được chạy như thế nghe không? Làm ảnh hưởng đến con anh là không xong với anh đâu!

Ngẩng lên nhìn James chăm chú, cô hỏi, giọng đầy ngạc nhiên pha chút rụt rè:

- Anh muốn trở thành bố của con em?

- Ừ, em có cho phép anh không?

Nước mắt cô đã dâng đầy, bắt đầu giọt ngắn giọt dài rơi xuống. James không muốn nhìn thấy Phương Nhi khóc, dẫu biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Vui thì cười cớ sao phải khóc. Mỗi khi nhìn thấy cô khóc, y như anh bị ai đó cào xé trong lòng.

Dùng khăn mùi soa nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, James bảo:

- Nín đi nào, gấu trúc phiên bản mới!

Ngay tức thì Phương Nhi đẩy anh ra giãy nảy lên:

- Anh nói gì, em có dùng mascara bao giờ đâu để thành gấu trúc được.

James bật cười. Biết cô dỗi, chìa cây kem ra trước mặt Phương Nhi, anh dỗ:

- Kem caramel nhân sô cô la em thích đây, ăn đi không tan mất hết bây giờ.

- Anh không ăn à?

Đã định trả lời: “Anh có còn là trẻ con nữa đâu mà mυ'ŧ kem!” may James kìm lại được. Lỡ miệng nói thế không khéo bị cho xuống ngủ dưới gầm giường cả tuần mất. Anh lắc đầu, gạt mái tóc dài của Phương Nhi ra phía sau, nửa đùa nửa thật bảo cô:

- Không, trừ khi có ai đó dùng miệng bón cho anh!

Phương Nhi lườm anh 1 cái dài, thấy vẫn chưa đủ cô còn cấu James 1 cái rõ đau. 2 người ngồi trên xe, cửa mở. Phương Nhi thì ăn kem còn anh ở bên cạnh chốc chốc lại gạt hộ cô những sợi tóc mai bay vào mắt hoặc lau đi những vệt kem dính quanh mép. Chỉ là ngồi ăn kem thôi mà sao tim cô vừa rộn ràng vừa thổn thức thế này.

Người trong trường đều nhìn thấy hết. Chuyện John đột ngột xin nghỉ đã gây xôn xao lắm rồi giờ lại chứng kiến 1 màn tình tứ, ngọt ngào lãng mạn đến vậy nên những nghi ngờ bấy lâu càng thêm chắc chắc. Kết luận của tất cả mọi người: cô ả này bắt cá 2 tay!

John là thần tượng của học sinh trong trường bấy lâu. Dạy hay, vui vẻ hòa đồng, đôi lúc hơi vô tri, ai lại chẳng bị cuốn hút, à thêm điểm cộng là cực kì đẹp trai nữa. Đám nữ sinh chíp hôi đã ghét cô sẵn nay lại càng ghét. Đi đâu, làm gì Phương Nhi cũng đều có cảm giác như có kẻ sắp ám sát mình.

- Nhi, em đang ở đâu thế?

- Em… À, ừ, em về ngay đây!

Ậm ừ trả lời James rồi cô lên xe lái về. Dạo này Phương Nhi đãng trí kinh khủng. Chuyện bình thường mà, ai đang mang thai chả như vậy. Đó là điều bác sỹ đã nói với cô. Hỡi ôi cái bình thường của bác sỹ.

Phương Nhi từng rất tự hào về trí nhớ của mình. Chuyện người ta nói từ đời tám hoánh nào rồi cô vẫn nhớ son son, nhắc lại từng câu 1 không sai 1 từ. Giờ thì sao? Việc cần làm đi từ bên trái phòng sang bên phải phòng cô đã quên chẳng nhớ nổi là phải làm gì hoặc làm sang việc khác.

Thế cho nên mới có chuyện Phương Nhi lái từ nhà lên tận Hồ Tây đứng ngẩn tò te nhìn dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi, lòng tự hỏi mình làm gì ở đây thế. Rồi nghe James gọi điện thoại mới lóc cóc mò về.

Phương Nhi ngồi trên giường còn anh đang ngồi dưới đất bóp chân cho cô. Chân cô chưa phù thũng gì nhưng thỉnh thoảng hay bị chuột rút, vì vậy Phương Nhi thường được James chăm sóc thế này, nhẹ nhàng xoa bóp chân.

Anh sắp phải đi công tác 1 tuần, bỏ lại cô bầu bí lại hậu đậu anh lo lắm, gần đây còn thêm cái khoản đãng trí làm James càng thấy bất an.

Phương Nhi hay kết hợp kiểu 1 công đôi việc: ăn bánh cuốn xong thì ăn dưa đỏ vậy là cô thả dưa hấu vào bát nước chấm bánh cuốn! Không phải cố tình, chỉ là vô ý tạo ra thêm 1 món ăn mới nuốt không trôi.

Hoặc 1 kiểu kết hợp nữa: trong phòng ăn đặt cạnh tủ lạnh là tủ đồ lặt vặt, kể cả tiền lẻ cũng để trong đấy. Vậy là Phương Nhi thường xuyên mở tủ lạnh tìm tiền nhưng mở tủ ra lại không nhớ mình cần gì, ngắm rau củ quả 1 hồi, đóng tủ lại cô chạy đi làm việc khác.

Tuy nhiên đó đều là những chuyện vô thưởng vô phạt, có nhớ hay quên cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, kết hợp thế này mới là ấn tượng khó phai: Phương Nhi cầm dĩa định ăn bánh ngọt rồi kêu nóng, muốn bật quạt. Vậy là thay vì cắm phích cắm vào ổ điện cô định chọc cái dĩa vào. Nếu James không kịp giữ tay Phương Nhi lại thì cô gái xinh đẹp của anh chắc đã thành món thịt nướng rồi.

Cô cứ như vậy thử hỏi anh không lo làm sao được.

Vừa bóp chân cho Phương Nhi James vừa dặn dò kĩ lưỡng, nhắc đi nhắc lại cô ở nhà nhớ phải làm gì. Thấy Phương Nhi im thin thít chẳng nói câu nào, anh ngạc nhiên nhìn lên hóa ra cô mắt đã ầng ậng nước. Mặt phụng phịu, cô vùng vằng bảo:

- Anh chỉ toàn bắt nạt em thôi!

- Anh có đâu! - James dịu dàng đáp lại.

- Lúc nào anh cũng bảo em làm cái này đi, làm cái kia đi y như ra lệnh rồi lại còn nghe chưa, nhớ chưa, rõ chưa suốt. Anh coi em là con gái anh không bằng.

“Ối chà, mình tài ghê, có con gái bằng tuổi luôn. Chắc sinh sản vô tính!” Nghĩ thầm trong đầu vậy thôi chứ James chả dại gì nói ra, nhất là khi Phương Nhi đã nước mắt vòng quanh thế kia. Vậy nên người ta mới nói, nước mắt là vũ khí của phụ nữ.

Mà cô sử dụng vũ khí hiệu quả vô cùng. Cứ hễ anh chuẩn bị cáu là Phương Nhi chuẩn bị mếu. Thắng thua phân định trong 1 cái chớp mắt. James chưa lâm trận đã phải giương cờ trắng đầu hàng.

Nghĩ linh tinh thế thôi chứ anh hiểu vạ miệng là thế nào, im lặng là vàng, đó là chân lý rồi. James dỗ dành:

- Thôi nào, cho anh xin lỗi. Anh không hề có ý đó em cũng biết mà. Chỉ là anh quen với cách nói ấy rồi. Để từ từ anh sửa!

Vừa nói James vừa đưa bàn chân Phương Nhi lên miệng hôn. Cô đờ người ra nhìn anh, tới khi James ngậm những ngón chân mình trong miệng Phương Nhi mới giật nảy mình luống cuống rút chân về.

Cúi đầu xoa bóp tiếp cho cô mà James cố nín cười. Anh cũng có cách riêng để giành phần thắng.

Dịu dàng ôm Phương Nhi vào lòng James hỏi:

- Em sắp đi khám thai chưa?

- Sắp!

- Hình như vào đúng dịp anh đi công tác hả?

- Vâng!

- Liệu có thể lùi lại vài ngày chờ anh về rồi chúng mình cùng đi được không?

- Được mà anh!

Nghe Phương Nhi trả lời mặt James sáng bừng lên vì vui sướиɠ. Cô nhìn anh sống mũi tự dưng thấy cay cay, chắc lần này cô không chọn lầm người. Phương Nhi đã đi vào vết xe đổ của chính mình không biết bao nhiêu lần, bị tổn thương không biết bao nhiêu lần. Tự nhủ với bản thân sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa và rồi lại sai lầm.

Thành thực mà nói, cô sợ phải đi khám thai. Dù quyết định giữ con lại nhưng đôi khi Phương Nhi vẫn thầm mong cô không có thai thì tốt hơn và luôn cố lờ đi sự thật mình mang bầu. Thậm chí thi thoảng Phương Nhi mong rằng cô bước hụt lúc đi cầu thang, vấp ngã hoặc gặp tai nạn giao thông để sảy thai.

Phương Nhi hiểu rõ mình thật tồi tệ khi để những ý nghĩ ấy nảy nở trong đầu. Nhưng việc hình dung ra cái tương lai mình sắp phải đối diện, nghĩ đến 1 ngày sẽ sinh đứa trẻ này khiến cô bấn loạn.

Chính vì vậy Phương Nhi hoàn toàn chẳng muốn đi khám thai. Cô đã né 1 lần rồi, cũng muốn thoái thác không đi lần tới nhưng sợ bị James mắng nên cô mới đành miễn cưỡng chấp nhận.