Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 31: Ngửa tay hứng lấy cũ người mới ta

Suốt dọc đường về nhà James không nói câu nào. Thỉnh thoảng Phương Nhi lén nhìn anh, định xin lỗi nhưng không dám mở miệng. Tự dưng bị nhận lầm là bố trẻ con còn bị lên án là gã chồng vô trách nhiệm, không cáu mới là chuyện lạ. Khổ thân, làm ơn mắc oán.

Đưa cô vào nhà James ấn cô nằm xuống giường.

- Mau nghỉ ngơi đi!

Nhìn quanh căn phòng thấy chiếc vali, kéo nó tới trước cái tủ nhựa anh mở tủ ra, bắt đầu lấy quần áo của Phương Nhi xếp vào. Ngay tức thì cô ngồi phắt dậy hỏi:

- Anh đang làm cái gì đấy?

- Xếp hành lí chứ còn gì nữa. Từ giờ em về sống cùng tôi.

- Anh điên à?

- Em không thể sống 1 mình như thế này được, em không biết tự chăm sóc bản thân.

- Liên quan gì đến anh, đừng có làm việc ruồi bu. Không có chuyện tôi về ở với anh đâu. - Vừa gắt lên Phương Nhi vừa nhào đến giật đám quần áo James đang cầm trên tay.

James nhún vai:

- Ô, tốt thôi. Vậy tôi sẽ nói chuyện với John. Tôi sẽ ép cậu ta phải có trách nhiệm với mẹ con em, dù cho có phải đấm vỡ mặt cậu ta đi chăng nữa.

Cô uất nghẹn, lắp bắp mãi nói không nên câu:

- A…anh thật quá đáng, tôi ghét anh.

Dù biết Phương Nhi đang giận nên nói lẫy thế thôi nhưng tim James vẫn nhói lên 1 cái. Ai lại không thấy buồn khi bị người mình yêu ghét chứ.

- Vậy có định giúp tôi 1 tay cho nhanh không?

- Không, kệ xác anh. - Cô nói rồi vùng vằng quay lại giường.

James nhún vai. Gì chứ thu xếp vali với 1 kẻ chuyên phải đi công tác như anh chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có cô anh vẫn làm ngon.

Để thể hiện sự bất hợp tác, Phương Nhi ngồi trên giường ngó James chằm chằm. Phải cố gắng lắm anh mới nín được cười. Môi cô mím chặt, mặt phụng phịu nhìn thật đáng yêu.

Trên tay James lúc này là 2 món đồ nhỏ, 1 là áo ngực 1 là qυầи ɭóŧ chắc cùng 1 bộ, đồng màu, cùng chất liệu cùng kiểu thiết kế. Mặc cái thứ này thì được tích sự gì nhỉ? Áσ ɭóŧ người ta mυ'ŧ dày mυ'ŧ mỏng còn cái này bằng ren mỏng tang. Qυầи ɭóŧ cũng bằng ren, đương nhiên, đã vậy còn khoét linh khoét tinh. Qυầи иᏂỏ thì khoét ở chỗ đi tè còn áo ngực thì khoét lỗ ngay đầu ngực ( đồ lót xẻ rãnh).

Cầm 2 món đồ trên tay anh ngẩn ra nhìn. Lạ mắt ghê, công nhận là cũng hấp dẫn. Nếu Phương Nhi mà mặc thứ này… Đầu James vẽ ra 1 hình ảnh thật quyến rũ khiến anh phải nuốt khan mấy cái.

Thấy James cầm đồ nhỏ của mình trên tay, nhanh như 1 con sóc, cô nhảy phóc từ trên giường xuống giật lấy rồi lừ mắt với anh. Lấy vai Phương Nhi huých mạnh James 1 cái khiến anh suýt ngã rồi quát:

- Đi ra kia!

Vừa bực vừa buồn cười James lùi ra xa nhưng mắt vẫn dán chặt vào mấy món đồ trên tay cô không rời.

“Bà đây khó chịu rồi đấy nhé. Biếи ŧɦái hay sao mà cứ nhìn chằm chằm đồ lót của người ta thế, lần đầu được nhìn thấy chắc. Hay không về nhà anh ta nữa nhỉ, lôi thôi bị làm thịt lúc nào chả hay.” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cuối cùng Phương Nhi vẫn lúi ngúi đi theo James ra xe.

Giật mình thức dậy vào buổi sáng, cô nhìn ngang ngó dọc 1 hồi mới nhận ra mình đang ở đâu. Đêm qua thật là 1 đêm ngon giấc. Tuy vẫn lăn tăn đôi chút về quyết định của mình khi về nhà James ở nhưng Phương Nhi cũng phải công nhận giờ đây những nỗi lo lắng bấy lâu của cô đã vợi bớt đi nhiều.

Đi xuống cầu thang Phương Nhi tiến lại gần anh đang ngồi uống cà phê sáng dè dặt nói:

- Thế này cũng không được ổn cho lắm.

- Cái gì không ổn? - Mặc dù biết rõ cô đang ám chỉ điều gì James vẫn giả ngu cố tình hỏi lại.

- Thì anh và tôi, 1 nam 1 nữ sống trong nhà với nhau.

- 1 đâu mà 1, còn bà ôsin kia kìa, trước khi em đến mới là 1.

Phương Nhi cứng họng không tìm ra lời nào để phản bác. Tên đàn ông này mồm miệng đỡ chân tay, cô chưa từng là đối thủ của anh ta. Đã thế James còn vô cùng độc tài. Với John Phương Nhi còn bắt nạt được, nhiều khi mắng anh xối xả tuy ấm ức anh vẫn chịu chứ với James thì đừng có mơ.

Tuy nhiên nếu cần 1 bờ vai đáng tin cậy để dựa vào thì James hơn hẳn. Nếu được vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn đó chắc hẳn cô sẽ được bảo vệ, được che chắn để muộn phiền không bủa vây xung quanh. Ấy, khoan, dừng lại, cô đang tưởng tưởng linh tinh gì đây, yêu đương gì nhau đâu mà vùi đầu vào ngực nhau.

Nhìn mặt Phương Nhi hết trắng lại đỏ không hiểu sao 1 nỗi bất an lại dâng lên trong lòng James. Có phải cô đang dao động không? Phụ nữ thật khó lường, ở đây mấy hôm đang vui vẻ thế tự dưng đùng đùng đòi bỏ đi. “Anh sẽ để em đi chắc, khó khăn lắm anh mới ép được em về đây.” James nghĩ và để cho yên tâm, anh đánh đòn phủ đầu ngay:

- Em muốn chuyển đi cũng được nhưng phải đảm bảo có người chăm sóc tốt cho em và anh phải đích thân kiểm tra. Anh không để em sống lang thang vạ vật đâu.

Lang thang vạ vật? James nghĩ cô là gì, người vô gia cư chắc. Thấy môi Phương Nhi cong lên anh biết cô sắp cãi lại nên vội chuyển chủ đề:

- Đến giờ ăn rồi, mau đi ăn thôi.

Ngồi bần thần Phương Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô vừa xem tin tức trên TV có nói về 1 bà mẹ bị trầm cảm đã dìm chết con mình. Phương Nhi bị trầm cảm, chẳng cần có thai đã bị rồi. Đấy là nỗi sợ thường trực trong lòng cô bấy lâu nay. Có khi nào trong 1 phút giây ngu ngốc Phương Nhi làm ra hành động gây tổn hại cho bé con mà chính cô cũng không ngờ tới không?

- Phương Nhi! P.H.Ư.Ơ.N.G N.H.I!

Giật bắn mình khi nghe James gọi, cô ngơ ngác quay lại nhìn anh. Thấy vẻ hoảng loạn của Phương Nhi anh lo lắng bước lại gần, hỏi:

- Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?

Cô cắn môi nhìn anh đăm đắm. Nếu phải nói về độ tin cậy thì James đúng là ít ai bằng, cô không chia xẻ với anh, không dựa vào anh ngay lúc này thì còn chờ tới bao giờ.

- Tôi sợ lắm, James, tôi bị trầm cảm!

- Anh biết! - Anh nói, cần lấy tay cô vỗ về trấn an. James đã từng nghe John kể thoáng qua về bệnh tình của cô.

- Tôi bị trầm cảm giờ lại mang thai lỡ đâu 1 khi nào đó tôi làm hại con mình thì sao? Ban nãy TV nói về bà mẹ trầm cảm gϊếŧ chết con mình đấy, tôi sẽ như thế sao?

Càng nói Phương Nhi càng thêm bấn loạn. Nước mắt lưng tròng, thở hổn hển, cô bấu chặt vào tay anh.

- Ô, ô, bình tĩnh lại nào, đừng suy nghĩ linh tinh vậy chứ!

Vừa dịu dàng an ủi James vừa kéo cô vào lòng ôm chặt. Biết là mình đang thừa nước đυ.c thả câu nhưng James phớt lờ, anh đang an ủi cô đấy chứ, anh có làm gì xấu đâu. Chờ cho đến khi Phương Nhi đã không còn run rẩy, James mới từ từ buông cô ra. 2 tay ôm lấy gương mặt Phương Nhi nâng lên, nhìn sâu vào mắt cô anh nói thật dịu dàng:

- Mấy người đó không biết mình có bệnh cũng không có ai ở bên chia xẻ còn em có anh mà. Mai chúng ta cùng đến gặp bác sỹ nhé, em thấy sao nào? Yên tâm, anh luôn ở đây, không bỏ mặc em đâu!

Rơm rớm nước mắt, Phương Nhi gục gặc đầu đồng ý. James lại kéo cô vào lòng. Lỡi quá, được ôm cô tới 2 lần.