Chương 9
Chọn được người thương yêu mình dù có khó khăn bao lâu vẫn đợi nhất là với cô gái có một đời chồng như tôi…tôi thật sự nhớ tất cả những gì anh ta đã làm với mình,ngay cả khi anh ta say cũng luôn thể hiện sự cuồng nhiệt trong tìиɧ ɖu͙©…Khánh sau khi bơi như kẻ điên bên dưới bể bơi…anh ta ra bàn ăn sáng thấy thím giúp việc bê đồ ăn xuống…
Thím: cô ấy chẳng ăn uống gì cả ,ông chủ …
-kệ cô ta thím k cần bận tâm
-nhưng cô ấy không ăn hai hôm rồi ạ
Khánh buông dĩa xuống mặt hầm hầm đi lên phòng,anh ta mở cửa thấy Hương đang nằm chiếc váy hai dây tụt xuống nửa vai…
Khánh: xuống dưới ăn sáng đi
-tôi không ăn
-cô chống đối thế để đổi lại được cái gì?
-tôi không thích anh,anh đâu có thiếu đàn bà tại sao cứ nhất định phải là tôi
-ai bảo cô cứ lởn vởn ngay trước mặt tôi
-tôi lởn vởn lúc nào,chính anh đi theo tôi còn gì
Hương bật dậy chiếc váy tụt hở lồ lộ phần ngực
-may mắn cho em là có con rồi nhưng vẫn đẹp…
Khánh lao tới giường hôn xuống ngực tôi,tôi đẩy lại nhưng anh ta hất tay tôi ra…
-đừng tôi mệt lắm rồi
-vậy em chọn xuống ăn sáng hay ngồi đây chờ tôi xử lý
-tôi xuống ăn sáng…
Tôi vội vã chạy vào tolet đánh răng rửa mặt…
Khánh bên ngoài cười rồi bật màn hình lên trao đổi công việc
Thư kí: bên này hiện đang rất rối,mảnh đất mà ông chủ đầu tư để xây khu nghỉ dưỡng lại có 50% cổ phần của cậu Vỹ (con trai ông chú ruột) rất có thể khi chúng ta sơ xuất ông chú đã dở trò
-50% nghĩa là sau khi dự án hoàn thành nó sẽ được hưởng một nửa số tiền từ khi nghỉ dưỡng
-dạ đúng ạ,khi chủ tịch quá cố mua mảnh đất này lại chỉ có ông chú đó chứng kiến nên tôi sợ có gì đó đã làm sai
-chắc chắn hắn tự ý dở trò rồi,giờ khi chúng ta sờ đến thì cũng quá muộn,cha tôi sai lầm lớn khi tin em trai mình
-vậy dự án khu nghỉ dưỡng đó thế nào ạ,mảnh đất đó thật sự rất đẹp
-rao bán 50% số cổ phần còn lại của tôi
-tức là
-tức là chúng ta từ bỏ dự án đó và khi đó Phạm Ngọc Vỹ hắn sẽ phải tự lựa chọn 1 là bán lại cho chúng ta hai là k có khả năng biến khu đó thành nghỉ dưỡng thì nó chỉ là một khoảng đất trống mà chẳng ai dám đầu tư
-tôi hiểu rồi ông chủ…
Tôi xuống dưới nhà nhìn xung quanh xem có ai không ,tôi sợ vợ của anh ta…
Thím: cô đừng lo mau ăn sáng đi,cô Hà k có ở vs ông chủ
-vợ chồng sao lại không ở cùng nhau ạ
-họ ly thân lâu rồi,phải nói là ngay sau khi kết hôn đã ly thân
-tại sao vậy ạ
-cô nhìn thấy rồi đấy,ông chủ rất giàu,đây mới chỉ là của cha cậu ấy còn mẹ đẻ cũng là chủ tịch ngân hàng và hàng không nổi tiếng …cô Hà là do bố cậu Khánh mai mối,nói đúng hơn là đến với nhau không có tình yêu…
-vậy sao anh ta vẫn lấy cô ấy rồi làm khổ nhau
-cậu ấy luôn nghe lời cha mình chưa bao giờ cãi lại cha mình…ông chủ giàu có nên cũng có rất nhiều cô gái thích,trẻ và tài năng tại sao cô lại k thích…
-cháu chỉ là cơn mưa nhất thời trong lòng anh ta thôi,anh ta sẽ chán cháu sớm thôi…
-ông chủ chưa bh để cô gái nào ngủ trên giường mình,nếu cô Hà tới cậu chủ nhất định bắt chúng tôi thay giường ,các cô gái tới đây chỉ dc tiếp đón trên du thuyền thôi
-vậy hẳn là có nhiều cô gái tới đây rồi …
Tôi đi ra chỗ vườn anh ta trồng rất nhiều hoa…tôi cắt một khóm hoa hồng trắng mang vào trong nhà cắm…có một chú chó tây và chú mèo trắng chúng cứ bám lấy chân tôi…
Tôi: xin chào…
Khánh đi xuống dưới nhà…
Khánh: giờ tôi phải đi có việc đừng để cô ta ra ngoài…
Thím: cô ấy ngủ ở kia rồi ông chủ yên tâm…
Khánh đi ra thấy mèo và chó của mình lông đen xì như vừa chui vào vườn,khóm hoa hồng trắng anh ta trồng 5 năm mới ra hoa thì bị cắt cho vào lọ…anh ta cười rồi xoa má Hương…
Tại nhà hàng sang trọng…Mẹ khánh và Hà ngồi nói chuyện
Mẹ K: con đã đi khám chưa mẹ muốn xem kết quả
-con k sao mẹ ạ
-vậy lý do gì mà dến bh chưa có thai
-bọn con có lẽ chưa đến lúc có mẹ ạ (hà rơm rớm )
-ý con là sao
-anh Khánh giờ còn đưa người khác về nhà sống cơ mẹ ạ,anh ấy k coi con là vợ nữa thì ls có chuyện con có thai được
-có chuyện đó thật sao,đưa đứa con gái nào đó về ở
-dạ vâng cô ta còn có chồng con rồi đã ly hôn,lại còn lám gái ở quán karaoke nữa,con có ngăn cản anh ấy rồi nhưng anh ấy còn trách mắng con,chuyện này chỉ có mẹ mới có thể giúp con thôi…
-nó bị bỏ bùa hay sao?
-dạ vâng cô ta k hề xinh đẹp gì đâu ạ lại còn rất quê mùa nữa nhưng k hiểu sao anh ấy sống chết đưa cô ta về ở mẹ ạ
-mẹ nói chuyện với con sau giờ mẹ phải đi có việc đã
Mẹ Khánh giận dữ quay đi ,Hà phía sau lưng cười mỉm nhẹ…tới nhà Khánh thím giúp việc ngỡ ngàng
Thím: ông chủ mới ra ngoài rồi ạ
-nghe nói nó đưa 1 đứa con gái về đây có đúng k
-dạ
-thím mau trả lời tôi nhanh lên
-dạ có ạ…
Tại sân golf Khánh,Phong và Huy đứng chơi golf với nhau
Phong: dạo này k thấy mày bay mấy nhỉ
Khánh: có đấy tối nay bay đi phú quốc
Huy: dạo này k thấy bạn Khánh nhà ta đi chơi vs cô nào nhỉ,con Hà vợ mày nó mà biết chắc nó lại xé xác
Khánh: cô ta ghê vậy à
Huy: vợ tao bảo nổi tiếng ghê gớm lắm đấy
Phong: ghê thì làm dc gì nó còn đưa gái về nhà sống như vk ck rồi kìa
Huy: ôi thật á,Khánh nhà ta nay lại say em nào tới nỗi đưa về chứ,xinh k,làm nghề gì
Khánh: cô ta á,không xinh cũng chẳng có nghề gì
Huy đần mặt
Huy: là sao?
Khánh vỗ vai Huy
kHÁNH: Chỉ đơn giản là thích quan trọng gì những cái khác…
Phong: chuẩn đấy đúng là bạn tao
Khánh và Phong cụng chai bia còn Huy vẫn ngẩn ngơ
Huy: hai thằng chó chúng mày có gì giấu tao à nói ngay…
Vịn cổ Phong và Khánh ép khai…
Tôi nghe tiếng bật dậy thấy người phụ nữ trung tuổi trông rất trẻ trung và sang trọng…
mẹ K: cô là ai tại sao lại ở trong nhà tôi
-cháu…cháu là bạn…
-bạn có qua đêm trên giường chưa,nếu có qua đêm vs nhau rồi thì sao có thể gọi là bạn,cô biết nó có vợ mà ngang nhiên đến đây sống ,cô lại loại gái đĩ rẻ tiền
Thím: kìa bà chủ
mẹ K: Thím cứ làm vc của mình đi
Tôi: cháu xin lỗi
-phá hoại gia đình ng khác rồi xl là xong à,kb cô cho con tôi ăn thứ bùa gì mà nó lại đưa cô về đây,đẹp đẽ gì cho cam,loại như cô 1 xu k đáng…mau rời khỏi đây đi trc khi tôi còn giữ dc bình tĩnh
Tôi cúi đầu rồi lên phòng đeo balo đi xuống
-cháu rất xin lỗi nhưng cháu k cố ý đâu ạ
Me Khánh rút trong ví mấy tờ 500 đưa cho tôi
-cầm lấy ,sao thế chê ít à,đối vs con tôi nó cho thì chỗ này đâu là gì nhỉ nhưng cô hãy nhìn lại bản thân mình và con của tôi là hai tầng lớp khác xa nhau,đừng vấy bẩn ô uế vào con trai tôi nếu cô hiểu ý tôi…
-cháu chưa bh vấy bẩn vào anh ta chỉ có anh ta chủ đông
Mẹ Khánh tát bốp vào mặt Hương
-đúng là gái đĩ già mồm mà…con tôi là ai mà phải chủ động hả cô là cái thá gì …
Thím: phu nhân sao bà lại đánh người
Tôi cúi chào thím rồi quay đi k nói thêm câu gì…ra bên ngoài cánh cổng đó tôi thở phào nhẹ nhõm …hai tầng lớp xã hội khác nhau…cô ấy nói đúng …anh ta lại là người có vợ dù cho gia đình có phải mất tất cả cũng là do nhà mình,mình phải gánh lấy…
Khánh đi trong khu bán đồ hiệu của mình,chợt thấy chiếc bờm cô nhân viên đang đeo rất hợp vs người tóc ngắn khiến Khánh đứng nhìn…
Nhân viên: sếp nhìn tao hay mày vậy
-hình như là mày ý đúng rồi nhìn say đắm luôn
Khánh tiến tới chỗ cô nhân viên
Khánh: Tóc ngắn cũng rất đẹp
Cô nhân viên mím môi ngại đỏ mặt
Khánh: có chiếc bờm nào xinh như chiếc bờm của cô k lấy cho tôi
-dạ …bờm ý ạ…em đeo hàng tàu thôi còn trong hãng có của gucci và Lv còn có dòng kẻ của burberry nữa ạ
-vậy lấy dòng kẻ đi …
Khánh cầm chiếc bờm rồi vui vẻ lên chiếc xe màu đỏ của mình lái vụt đi…vừa về đến nhà anh ta sờ lên cánh bông hoa hồng
“cô ấy ở trên phòng à thím”
-cô ấy…cô ấy…
mẹ Khánh đi từ sau chiếc đàn piano ra và quát
Mẹ K: Cô ta mẹ tống cổ ra khỏi nhà này rồi
Khánh nhăn mặt quay lại nhìn mẹ mình
Khánh: mẹ nói gì
-con quên mất bản thân đã có vợ à,có lăng nhăng cũng phải kiếm đứa nào cho tử tế chứ lại đưa 1 đưa làm karaoke về nhà ,diễn viên ca sỹ người mẫu chết hết rồi à mà con lại chọn con bé đó xấu hổ thật sự
-mẹ nói xong chưa,nếu xong rồi mẹ có thể ra về được rồi
-thằng hỗn láo ,mày càng ngày càng k chấp nhận dc
-tôi vốn k cần bà chấp nhận
-mày đang vì 1 con đàn bà mà cãi lại mẹ của mày à con,mày điên rồi đấy Khánh
-con chẳng vì ai cả ,những gì con thích con tuyệt đối k buông tha những gì con k thích thì dù có chết trc mặt con cũng k quan tâm
-k lẽ mày k thương vợ mày chút nào sao Khánh
-sau khi bố tôi dỗ 1 năm tôi nhất định sẽ ly hôn còn bà từ nay về sau đừng bc chân vào nhà tôi nữa và đừng đυ.ng vào đồ của tôi vì bà k có quyền ,trở về tập đoàn của riêng bà đi ,bà đâu biết con trai mình thật sự thích gì và cần gì…bà chưa bh hiểu tôi…
Khánh quay ra xe
Khánh : lái xe chek lại camera xem cô gái đó đi về hướng nào rồi gọi cho tôi…
-dạ vâng
Khánh lái xe vụt đi qua những nơi mà Hương có thể đến ,gọi mãi k thấy H nghe máy…
Tôi ngồi ở công viên nơi tôi hay ngồi cùng con gái,chỉ ít bữa nữa là con mình về rồi,giờ mình phải buông bỏ hết mọi chuyện và sống vì con…ước mơ được đèo con đi học ,cùng ăn bữa tối vs con….Tôi ngồi trầm tư một mình thì điện thoại rung liên tục…mở máy thấy số Khánh tôi thở dài rồi nghe máy
Khánh: cô đang ở đâu vậy
-tôi đang chăn ấm đệm êm ở nơi rất xa rồi
-tôi đón cô nhé
-Khánh này,anh là người tốt nhưng chúng ta k thể đâu ,dừng lại trước khi chúng ta lấn sâu vào nhau
-cô sợ sẽ thích tôi à
Tôi ấp úng
-tôi..tôi có điên …tôi thích những ai trông đàn ông men lì
Khánh lái qua công viên thấy Hương đang ngồi anh ta dừng xe mặt buồn thiu…
-tôi k men à
-thôi tôi đi ngủ đây tôi ở đây ấm áp ngủ ngon rồi ,sau này chúng ta sẽ k gặp lại nữa,tạm biệt…
Cúp máy k hiểu sao tôi bật khóc vì tủi thân…tôi tựa đầu ra chỗ ghế con hay ngồi rồi áp mặt xuống ghế ” mẹ buồn quá k hiểu sao nữa,con nhanh về với mẹ nhé”…
Khánh bước tới ôm lấy đầu Hương rất nhanh…Hương đầy vẻ ngạc nhiên rồi khóc trong lòng Khánh…
Khánh: được rồi dãi ra hết áo tôi rồi
-anh như ma vậy …
-thế em mới hiểu dù em có là ma tôi cũng vẫn tìm ra em…
Phong nói chuyện với Vân về chuyện của Khánh và Hương
Vân: anh Khánh liệu có làm cô ấy tổn thương k anh…anh ấy ăn chơi thế nào chẳng lẽ anh còn kb
-nó trừ khi chán cô gái đó còn nếu k chẳng có cách nào cả
-xưa anh ấy cũng như vậy vs 1 cô gái rồi đúng k và kết quả anh ta ném cô gái ấy đi như một tờ giấy sau khi đã sống chung
Phong lặng yên không trả lời
-Anh không biết em nghe ai nói vậy k có chuyện đó
Phong nằm quay lưng đi
-anh sao k trl em…có chuyện đó mà đúng không…anh Khánh là một kẻ tâm thần bệnh hoạn
-ai nói vs em bạn anh bị tâm thần ,em đừng nói như vậy…đúng là nó cũng từng chiếm hữu 1 cô gái như vậy bởi nó có bản tính cái gì nó thích và nó muốn nó sẽ sở hữu cho bằng dc
-và đến khi nào chán thì vứt bỏ phải không
Vân rơi nước mắt còn Phong nhắm mắt thở dài…có lẽ chặng đường mà Hương sắp trải qua vân hiểu nó sẽ đau đớn và tồi tệ đến mức nào….
---------