Thở Nhẹ

Chương 5

Chương 5
Cái nhìn đối diện làm tôi như một người bị chết đừng vì bệnh tim…tôi vội vã quay đi…

khánh:này cô nhân viên khách sạn…

-anh nhận lầm người rồi …

Tôi vừa nói vừa leo lên xe ôm rồi đi vội vã…đúng là anh ta…là hắn…thằng khốn nạn đã cho mình uống thuốc gì đó khiến mình mất đi kiểm soát…

Khánh thả điếu thuốc xuống chân rồi dẫm lên…cô gái chân dài ôm eo…

Khánh: nghe này cưng,anh phải về rồi

-điên à,mấy giờ mà về

-3h sáng rồi anh đến giờ về nhà rồi

-xạo,ghét…anh về thì về luôn đi…

Khánh vẫy người bảo vệ ý lấy xe…người bảo vệ lái con xe poscher màu đỏ rực tới…

Khánh: anh đi nhé

-ơ anh này nói về là về à

-anh không về là mai em gặp rắc rối đấy…bye em…

Khánh lái chiếc xe về nhà, trên đường đi anh ta cứ nghĩ mãi về cô gái lúc nãy ” rõ ràng là cô ta mà nhỉ”

cánh cổng mở ra một căn xây theo kiến trúc châu âu to lớn đồ sộ nằm sát ven hồ,ở sân có rất nhiều siêu xe và bên cạnh có du thuyền để đi trên hồ…vòi phun nước lên khi cổng mở hai bên tượng cổ bằng đất nung dựng dọc sân,các bức tượng cầm các thanh kiếm cổ xưa như những chiến binh thời cổ đại dẫn vào cửa chính…Lâm xuống xe thì một người phụ nữ trung tuổi ra đon đả

” ông chủ về rồi,nay bà chủ có ghé thăm ông chủ”

-tôi biết rồi,thím về ngủ đi giờ này không cần thức đợi tôi làm gì

Một cô gái trong bộ váy ngủ mỏng tang đứng bên trên hành lang tầng trên cầm ly rượu dơ lên rồi nhìn Khánh cười với đôi môi đỏ chót và bộ ngực lộ ra đầy quyến rũ …cô ta tên Hà vợ của Khánh…

Hà: ông chủ chưa về người dưới sao ngủ được,thím ý cũng lớn tuổi rồi chắc sẽ khó ngủ…(cô ta nói ý khiến người giúp việc ngại cúi đầu)

Thím: bà chủ nói đúng ông chủ chưa về…

Khánh: nhà này từ bao giờ thím không còn nghe tôi vậy

-dạ không,toi về ngủ ngay đây ông chủ…

Khánh đi lên trên tầng anh ta bước tới đâu đèn tự động chiếu sáng tới đó…cánh tủ tự bật mở vào gian phòng thay đồ…anh ta đứng thay quần áo tụt tự nhiên trước mặt Hà…

Hà: dạo này chồng em ngoan thật đấy…lâu lắm không thấy có mùi đàn bà trên người chồng em

-em đến gần anh là nó sẽ ám mùi đấy em yêu,em là đàn bà mà

Hà cười rồi đưa ly rượu cho Khánh,khánh cầm rồi tu ực hết khiến Hà đầy vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi thấy chồng mình chỉ quấn chiếc khăn tắm với bộ ngực nở nang vòng bụng săn chắc và hình xăm mặt quỷ có đôi cánh thiên thần ở ngực…cô ta đặt ly rượu xuống rồi lao ra ôm Khánh…

-em nhớ anh lắm,chúng ta về sống chung một nhà đi được không,anh biết là em không thể sống thiếu anh được mà

-sai rồi em không thể sống nếu thiếu tiền của anh thì đúng hơn

-anh nghĩ em là vì tiền mà chịu đựng anh bao năm qua hay sao

-vậy em vì cái gì ,không lẽ là vì yêu

Khánh cười rồi đi vào tolet…Hà nhẩy lên ôm đầu Khánh rồi hôn lên môi anh ta ghì chặt…Khánh bế Hà lên giường anh ta quan hệ vẻ hời hợt điều này khiến hà cảm nhận rõ ràng…

-anh không còn như trước nữa

-già rồi nó phải khác

-không đúng đây là vẻ hời hợt

Hà đẩy Khánh ra,anh ta cười rồi đứng dậy

-em cứ ngủ lại đây anh sang phòng khác ngủ kẻo nằm cạnh nhau em lại nói anh hời hợt…

Khánh cười rồi quay đi

-anh có con nào khác ở bên ngoài rồi đúng không hả,em mà biết anh đừng trách em

-chúng ta ly thân rồi mà em quên à (Khánh nháy mắt rồi đổi sắc mặt khi ra khỏi phòng)

Anh ta bảo người giúp việc phục vụ đêm đang ngồi bên dưới

Khánh ” mai bảo thím thay chiếc giường trong phòng tôi đi”

Anh ta thể hiện rõ ràng vẻ khinh miệt ghê tởm cô vợ mình…

Tôi trở về nhà cứ nhắm chặt mắt cho quên đi chuyện khi nãy,sẽ không bao giờ có chuyện gặp lại vì có gặp lại cũng sẽ chẳng dám nói chuyện với nhau…mình đâu là gì?

Hôm nay tôi nhận được tháng lương đầu tiên…tôi rất vui vì nghĩ đến bộ đồ mua cho con gái hôm nay tôi sẽ mua được,tôi cất tiền trong ngắn để đồ rồi vui vẻ đi dọn dẹp tiếp…tới tầng 15 phòng 1500 tôi chợt nghĩ lại chuyện đêm đó rồi thở dài ngồi nhìn ra ngoài thành phố qua ô cửa kính…

Cô làm cùng có lòng tham khi thấy Hương cất tiền,cô ta dùng mánh khóe cậy nhẹ chiếc khóa nhỏ bật ra rồi lấy hết tiền của Hương …

Tại sân bay…

Khánh kéo chiếc vali của cơ trưởng đến cửa soát an ninh…cô gái ở hãng hàng không Vk cứ nhìn Khánh rồi nháy mắt nhẹ….Khánh cười rồi lướt qua…

10p sau tại phòng vệ sinh của sân bay…cô gái quay người lại vén váy lên và quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Khánh…

cô gái: trời ơi em không chịu được nữa đâu anh,thôi đi được không anh

Khánh: là do em tìm đến anh

Cô gái cúi xuống mυ'ŧ của quý của Khánh…xong xuôi Khánh kéo quần lên cô gái kéo tay Khánh

cô gái: anh không hỏi tên em à

-anh k có thói quen hỏi tên những phụ nữ đã ngủ với mình…

Cô gái đứng sững sờ…

Tại nơi cô người mẫu đang chụp ảnh…khi cô ta vừa vào phòng thay đồ và trang điểm lại thì thấy một người phụ nữ rất xinh và sang trọng đang ngồi uống trà trong phòng và ngồi chỗ của cô mẫu…

cô mẫu: chỗ này của tôi

-ồ vậy à ,tôi lại thích ngồi chỗ này cơ

-chị này là ai vậy,bảo vệ đâu rồi

-ngày 12 tháng 6 lúc 2-3h sáng mày có đi cùng người đàn ông tên Khánh đúng không?

-chị là ai

Hà quay lại đứng dậy tóm tóc cô mẫu

-mày hiểu cảm giác của đứa thích ngồi vào chỗ người khác là thế nào rồi chứ,tao là vợ anh ta và tao ghét nhất mấy con đĩ nào la liếʍ chồng tao…

bạn của Hà đi vào đưa cho cô ta một lọ gì đó như lọ nhỏ mắt…Hà nhỏ xuống lọ phấn lọ phấn chảy tan (a xit)

-chị ơi em xin chị em biết em sai rồi em và anh ấy chưa có gì đâu ạ,em kb anh ấy đã có vợ

-cái ngữ như mày biết có vợ lại càng lao vào ý chứ,anh ta có tiền đẹp mã và trên giường anh ta cũng rất giỏi thì con nào chả thích (Hà nói nghiến răng nghiến lợi)

-em k dám đâu ạ,em sai rồi em sẽ k dám đâu ạ

-may cho mày là chưa có gì nếu không cả lọ này sẽ được tặng cho mày…

Hà đặt lọ axit trên bàn rồi cô ta phủi tay…bạn cô ta cũng là những cô gái sành điệu đứng bên ngoài …bọn họ ai đấy đều có gương mặt ghê gớm…

Bạn Hà: sao k đập chết mẹ nó đi cho nó trận

-k cần làm to chuyện như thế nó đủ sợ

-mà tao sợ mày thật đấy,chồng mày có bản tính lăng nhăng nthe mày có giữ mãi dc k

-giữ chứ tao có chết cũng phải giữ anh ta cho bằng dc,thà tao chết còn hơn để anh ta sống cùng con khác…

-lão ý là người làm ra kinh tế mày lấy 2 năm rồi mà không đẻ được cho lão một đứa con thì làm sao mà chắc chắn được,còn mẹ anh ta nữa hx nghĩ đến đã sợ…

Hà nghĩ đến lúc đầu sau mỗi lần quan hệ Khánh đều đưa cho Hà 1 viên thuốc…

khánh: uống đi

-gì vậy

-tránh thai…nếu cô để dính bầu tôi sẽ ngay lập tức ly hôn…

Hà nắm chặt tay giữ kí ức mà không dám nói với bạn…

Tại phòng của chủ tịch hãng hàng không Vk bà Dương Ngọc Tâm…tiếng quát lên với cấp dưới

” sa thải con bé này đi”

-dạ vâng chủ tịch sao thế…

-tức không chịu được,nó phải làm mẹ nó tức mà chết nó mới vừa lòng nó sao lại dám quan hệ với cô ta…nó hiện đang bay đi đâu

-Nha trang ạ…cậu Khánh cần có con có lẽ sẽ chững chạc hơn ạ

-nó cố tình đấy,nó thừa biết hậu quả của mọi việc nhưng nó vẫn làm …lại lấy đúng cô vợ điếc 2 năm còn chưa đẻ được đứa nào…phát điên vì con với cái…

-tại sao cậu ấy lại quay về nước làm phi công ngay sau khi thừa hưởng công ty của bố cậu ấy

-cái này,từ sau khi bố nó mất nó thay đổi hoàn toàn ít ai biết nó là một tỉ phú đô la ở tuổi 36…xưa nó rất ngoan k hề như bây giờ…

Tôi thay đồ rồi đạp xe qua khu chuỗi đồ hiệu,đèn sáng bóng nhân viên chỉn chu…Khánh ngồi trong chiếc xe tiền tỉ khác có lái xe rồi xoa trán như vẻ đau đầu ,cô gái lên xe hôn lên má anh ta …

Gái: em thích chiếc túi này đã lâu cám ơn anh

-sau này em thích cứ qua mua ủng hộ cho anh

-anh là chủ của chuỗi đồ hiệu này ạ

-uk nhưng sau này em mua em sẽ phải bỏ tiền em nhé…

Cô gái cười ái ngại vì lời thẳng thắn của Khánh…anh ta thấy Hương đỗ xe đạp bên đường đang đứng nhìn sang bên chuỗi cửa hàng…anh ta dụi mắt kéo kính xuống nhìn…”đúng là cô ta rồi”…

Khánh vội vã xuống xe

gái: anh đi đâu vậy

-anh sẽ bảo lái xe đưa e về,bye em…

Khánh chạy bộ theo chiếc xe đạp trong chiếc áo sơ mi đắt tiền và bộ đồ hiệu trên người anh ta…chạy theo một cô gái đạp xe đạp…

lướt qua khu đó tới chỗ cửa hàng bán đồ cho con,tôi cười tươi rồi chống xe đạp vào cửa hàng…cô nhân viên chào tôi

“chị cần gì ạ”

“em ơi bộ này cả bộ là 3tr2 đúng không ”

“dạ đúng rồi ,à em nhận ra chị rồi trước chị hỏi một lần rồi”

“uk đúng rồi nay chị có lương chị có thể mua cho con gái rồi”

Tôi móc tiền trong túi ra móc mãi không được…bên này không có…bên này…

“sao vậy chị”

‘chờ chị một tí nhé ,tiền đâu rồi nhỉ”

Khánh đứng bên ngoài thấy Hương thẫn thờ đi ra từ trong cửa hàng đồ trẻ con…thấy lên xe đạp rồi lại xuống dắt bộ…Hương tới công viên ngồi ở chỗ hay hẹn con gái ” rõ ràng là mẹ để tiền ở đây nhưng giờ lại không thấy,mẹ làm mất rồi,mẹ xin lỗi con”

Khánh thấy Hương ngồi ôm mặt khóc trong công viên anh ta bật cười không nghĩ mình lại ngủ với người con gái đơn giản đến thế này…anh ta đi tới lại gần rồi ngồi xuống trước mặt Hương …

“này đỗ thu hương ”

Tôi ngẩng lên nhìn rồi giật mình khi thấy anh ta,tôi bật dậy anh ta tóm tay

‘lần này hết chạy nhé”

“anh theo dõi tôi đấy à”

‘cái gì,tôi mà phải theo dõi’

‘thế không sao anh lại biết tôi ở đây”

Khánh ngại vì đúng là đi theo

“tình cờ tôi thấy thôi ”

‘tôi không có gì để nói với anh”

‘có chứ,đêm đó cô quyến rũ tôi phải không”

“anh điên à,tôi biết anh là ai,chính anh ép…”

Nói đến đây tôi ngại còn anh ta cứ trơ mắt nhìn mà chẳng hề ngại…

“vậy thì tôi phải có trách nhiệm nhỉ”

“không cần”

“ồ cứng vậy cô là gái làng chơi à mà k cần ”

Khánh vừa nói dứt câu thì ăn một phát vả…nước mắt của Hương rơi xuống…Hương gạt nước mắt rồi quay đi…Khánh biết nói hơi quá…anh ta quàng tay vào cổ Hương rồi ôm từ sau

“anh làm gì thế,buông ra đừng hòng”

‘cô ý nghĩ gì thế,tôi đâu phải loại da^ʍ tặc”

Hương ôm mặt ” Mai sinh nhật con tôi rồi ,tôi hứa mua đồ cho con mà đến giờ lại mất tiền,tôi không nói điêu đâu”(khóc nấc nghẹn)

-uk rồi cứ bình tĩnh mà cô có con rồi à …What?

-anh có thể cho tôi mượn 3tr2 không tôi lúc chiều được nhận lương mà giờ thật sự mất tiền rồi ,giờ tôi kb phải làm thế nào nữa…mai là sinh nhật con gái rồi mà…

-ok tôi cho cô vay

-cám ơn…

Trên chiếc xe đạp,Hương đèo Khánh (anh ta kb đi xe đạp)…anh ta ở sau ôm eo Hương

-cô nãy vả hơi mạnh vì tôi sai nên mới nhịn đấy,chuyện trai gái khi say có gì đâu mà cô làm quá lên…

-anh bỏ tay ra khỏi người tôi dc không đã đạp nặng thì chớ,đàn ông gì mà không biết đạp xe đạp à,tôi không phải người để ý chuyện cũ…

Khánh ngó lên nhìn nét mặt nghiêng của Hương …anh ta mỉm cười…

Vào trong cửa hàng nghe con gái 8 tuổi mà Khánh lại ngạc nhiên lần nữa

khánh: what? cô bao tuổi mà con gái 8 tuổi

-tôi 26,lấy chồng sớm mà (H cười vỗ vai Khánh còn mặt anh ta nghệt ra)…

Khánh đứng nhìn Hương ánh mắt của Hương đầy hạnh phúc khi thấy cô nhân viên bán hàng bọc gói quà cho con gái…anh ta cứ đứng lặng nhìn một lúc cho đến khi H nói lớn

H: anh trả tiền đi

-à uk…mua gì nữa không?

-không nợ 3tr2 là quá nhiều rồi

Khánh cười rút tiền trả,ra bên ngoài anh ta ngỏ ý

Khánh: cô còn ở vs ck k?

-không tôi ly hôn 6 năm rồi

-tiền cô k cần trả coi như tôi trả cô tiền đêm hôm nọ,tôi sẽ cho cô thêm tiền nếu đêm nay chúng ta qua đêm lần nữa,lần trc chưa cảm nhận dc gì vì say quá

tôi văng chiếc túi vào háng anh ta…anh ta đau ôm bộ hạ…

-tỉnh táo đi chàng trai tiền ý đầy cô gái xinh đẹp,còn tiền này tôi sẽ trả…đêm hôm nọ xí xóa tôi k nghĩ gì đâu coi như lâu ngày xa chồng anh làm thú vui cho tôi 1 đêm hôm nào trả tôi sẽ trả anh tròn 3tr5 coi như tiền đêm đó

-cái gì cô định giá tôi 300k à

Hương cười rồi lên xe đạp đi…Khánh ôm bộ hạ quát lên

-cô không xin tôi số à ,thế làm sao mà trả được nợ …này…

Tối hôm đó Khánh ngồi uống rượu trên du thuyền một mình,lái xe thân cận hỏi Khánh

lái xe: đêm nay có cô gái nào đến không ạ

Không,tôi có thú vui mới rồi k dài cũng k ngắn không xinh cũng k trắng ( anh ta cười).Gọi đến khách sạn K tôi cần hồ sơ của cô gái có tên “ Đỗ Thu Hương”

-Dạ vâng boss

Khánh bật to nhạc rồi ngồi uống rượu một mình gương mặt anh ta đầy vẻ nguy hiểm…

---------