Chương 23 ( Thở Nhẹ 2)
Những cánh hoa hồng nay cũng tàn phai…cô ấy đã đi thật xa bỏ tôi ở lại …nào ai muốn làm người thầm lặng phía sau nhưng vì yêu quá nên anh chọn những đớn đau…Khánh trở về trong căn nhà nhìn bức vẽ bị tẩy xóa ,anh ta gỡ xuống và ngồi trong vườn hoa…tranh đã xóa,hoa đang rụng rơi lả tả…Khánh nhớ lại nụ cười của Hương khi đứng trong vườn vẽ Khánh lúc đang tỉa hoa…anh ta nắm chặt bức vẽ rồi vò nát,điếu thuốc ngậm trên miệng rụng tàn xuống nền cỏ…” Em muốn tự do ,em muốn rời xa tôi thế nhưng em không biết rằng tôi rất yêu em”
Khánh rơi nước mắt lên bức vẽ…anh ta đốt bức vẽ ngay tại vườn…tất cả đã chấm dứt…
3 năm sau …tại một siêu thị trong thành phố,các nhân viên tính tiền đang giao ca…
Ca trưởng: Hương đâu rồi nhỉ
Hương từ sau kệ để bánh thò đầu ra
-em đây sếp…
-tháng này làm lương cao đấy nhé,mà chị thắc mắc mày làm cả ba ca thì lấy đâu thời gian mà hẹn hò
-em á,em có ai đâu mà hẹn hò
-phét,trông xinh xắn thế này mà k có ai thương…
-em được cái không có cảm giác vs đàn ông nữa rồi
-thế mày dở rồi hả em
-chắc vậy rồi,thôi em về trước đây
Trưởng ca thở dài
cô A: Nó chưa có người yêu thật đấy chị,cả ngày k nhắn tin cũng k gọi cho ai thì đúng là chưa có
-chắc nó chán đàn ông thật chứ xinh xắn như nó thì ối thằng đàn ông chết…
Hương ra bắt xe buýt rồi mua rất nhiều bánh kẹo…đi qua cánh đồng nhìn ánh hoàng hôn Hương lặng lẽ bước tới mộ con của mình…
H: mẹ tới rồi này,con chờ mẹ có lâu không,nay mẹ làm nốt rồi chạy thật nhanh tới chỗ con đấy…
Hương cắm hoa vào bình…lặng lẽ để bánh kẹo rồi hôn lên bia mộ của con…tôi khóc như một đứa trẻ mỗi lần đến mộ con…tôi ân hận vì gián tiếp làm con tôi chết…”mẹ…mẹ có hối hận cũng chẳng thể kịp chỉ vì mẹ k thể ở bên bố con và chỉ vì mẹ quen người đàn ông đó mà ba năm qua mẹ luôn day dứt trong lòng,nếu mẹ mạnh mẽ hơn mẹ đã không để mất con”
Người trông nghĩa trang thở dài khi năm nào cũng thấy Hương đến khóc lớn trước mộ của con…
Tại sân golf Huy và Phong đang chơi golf
Huy: nhận được thiệp mời chưa
-nhận được rồi
-nó giỏi thật mới 3 năm mà đã làm một chủ tịch xuất sắc
-nó vốn là đứa xuất sắc mà
-nhưng đúng là từ sau khi chia tay con bé đó nó k hề về Việt Nam liệu có phải là có vấn đề k nhỉ
-tao nghĩ tình cảm nó dành cho cô gái đó là thật chỉ có điều Khánh là đứa độc tài,nó có tài nhưng luôn luôn muốn những người xung quanh nó nhất là đàn bà bên cạnh phải phục tùng một cách toàn tâm toàn ý…
-Hôm nọ đọc báo thấy siêu mẫu gì đó mập mờ chuyện hẹn hò vs tài phiệt đời thứ 2 nhà họ Phạm thì chẳng phải là Khánh à
-mày quên thằng em họ Phạm ngọc vũ cũng đào hoa k kém à,nhỡ là thằng vũ thì sao
-tao vs mày cá không,lần sang dỗ bố nó kiểu gì con siêu mẫu ý nó cũng là bạn gái thằng Khánh…
-cá 1 nghìn đô
-1 nghìn đéo chơi
-5 nghìn
-ok chơi…tao nghĩ đối vs bọn chân dài thằng Khánh nó cũng k còn đoái hoài nữa
-mày điên nó là thằng rất máu gái
-máu thì ai chả máu,nói ngu
-tao mách Vân …
-mách đi
Huy cầm điện thoại định gọi cho Vân,đầu dây bên kia Vân alo Phong liền bịt mồm Huy
Huy: vân à thằng Phong nó bảo nó máu…
Vân: máu gì anh ơi
P: Thằng này nó nói linh tinh,vợ làm việc đi nhé…
Phong ghì Huy hai người đùa giỡn nhau…
Vân cúp máy rồi cười nhẹ…
Nhân viên: chị Vân à cái phiếu đăng kí dự thi của chị em đã gửi đến chỗ chị Hương đó rồi
-vậy là được rồi cám ơn em…
-chị ấy vẽ đẹp lắm à chị
-uk là người có tài đấy chỉ có điều chưa có điều kiện để phát huy hết khả năng của mình…
-chị ấy là bạn chị ạ…
-uk một người bạn chỉ có điều nếu chị ra mặt chị đó sẽ không nhận,cuộc thi này 4 năm mới có 1 lần hy vọng là Hương sẽ đạt được thành tích cao và dành được học bổng…ít nhất xin ông trời hãy bù đắp cho cô ấy dù chỉ một chút…
Tôi nhận được một tấm giấy đăng kí đi thi từ một người giấu tên,cái cuộc thi mà mình đã thích bao năm nay nhưng người đăng kí chỉ có giới hạn và tôi luôn chậm chân…ai mà có lòng tốt vậy …tôi lại cứ nghĩ đến chị trưởng ca của tôi mà thầm cám ơn..cám ơn…thật sự cám ơn chị …
Tôi hiện tại thuê nhà trên thành phố ở 1 mình,bố mẹ tôi thì về ở hẳn với anh cả…tôi cầm tấm phiếu đăng kí đi thi của một doanh nghiệp tài trợ …cả đêm tôi nằm vui vẻ ,3 năm qua đây là lần đầu tiên tôi thấy lòng hạnh phúc đến như vậy,ước mơ của tôi…
Ngày tôi đi thi ,tôi nhìn chủ đề về “hạnh phúc và chia ly”…đúng chủ đề mà tôi chưa bao giờ được cảm nhận thấy,tôi chưa bao giờ có được chữ hạnh phúc nhưng chia ly…tôi đã phải chia ly rất nhiều…
Tôi bỏ chiếc bút chì ra gọt cẩn thận rồi bắt đầu vẽ…dùng hết tâm huyết để vẽ ra bức tranh vừa có hạnh phúc nhưng lại có cả sự chia ly…
Hết giờ thì ra cửa tôi chợt thấy Ngọc cô ta đang cười nói vs một người đàn ông nào đó…Ngọc cũng thấy tôi và cô ta chủ động hỏi han
Ngọc: đã lâu không gặp cậu khỏe chứ
-tôi ổn,còn cậu sinh con trai hay gái
-sinh con…cậu đùa gì vậy mình đâu có thai
-ngày đó cậu nói đang có thai mà
-à kết quả giả kiểu hiện tượng mang thai giả ý mà
Tôi nắm chặt tay trước sự trơ trẽn của Ngọc
-vậy mừng cho cậu
-cậu chia tay anh Khánh rồi đúng không
-có liên quan đến cậu không?
-tất nhiên là không liên quan đến mình chẳng qua mình nghe nói anh ấy hình như sắp kết hôn
-mình k quan tâm ,mình đi trc đây
-cậu cũng dự thi sao?
-phải…bye cậu
Ngọc thấy Hương đi qua cô ta nắm chặt tay,lên trên xe cô ta nói với người đàn ông bên cạnh là người chấm điểm trực tiếp cho thí sinh…
Ngọc: anh cho em hỏi có thí sinh nào là Nguyễn Thu Hương lọt vào top không
-có đấy bài vẽ thật sự xuất sắc chắc mai bọn anh sẽ họp rồi công bố luôn
-bạn đó có nguy cơ đạt giải k anh
-anh đã phải khen là xuất sắc thì em biết rồi đấy
-anh…có thể nào giúp em loại bạn đó được không?
Người đàn ông ngạc nhiên trước lời đề nghị của Ngọc…
Tôi về nhà chờ 10 ngày sau có kết quả,tra trên mạng thì tôi k có tên trong danh sách 3 người xuất sắc được học bổng,tôi buồn bã thở dài vì đã thất bại…đi sau một người đàn ông thấy anh ta lúc choàng áo đã làm rơi ví…tôi cúi xuống nhặt thì anh ta vào thang máy…
anh gì ơi
tháng máy đóng lại tôi vội chạy thang bộ đi lên sân thượng…tại bãi đỗ xe tôi thấy có vài người áo đen ngăn tôi lại
áo đen: cô đi đâu
-à tôi đang tìm người,tôi tìm một người mặc áo khoác màu xanh anh ấy rơi ví…
Trên xe từ ghế sau cửa kính xe mở ra một người đàn ông dơ tay ra ý đưa ví cho anh ta,đúng là người lúc nãy…tôi thấy thái độ rất kênh kiệu
-bước xuống xe như một người đàn ông đi
Người trong xe cười nhẹ rồi bước ra
-cô thấy tôi không phải đàn ông à
-ít nhất phải có thái độ lịch sự khi người khác nhặt ví hộ chứ
-muốn bao nhiêu
Người áo đen cầm lấy ví đưa cho anh ta,anh ta mở ví rút tiền
-cầm số tiền đó về học lại môn đạo đức đi…
Hương quay đi người đàn ông cười kiểu khinh khỉnh…
vệ sỹ: cậu chủ đừng chấp cô ấy
-ăn mặc vậy là nhân viên ở đây nhỉ
-vâng sẽ cho cô ta nghỉ việc luôn ạ
-mày nghĩ tao tiểu nhân vậy à ,Phạm Ngọc Vũ tao không bh chấp đàn bà…
Tại nước Anh …tại phòng tranh của một triển lãm…
Thư kí giám đốc triển lãm tranh báo cáo vội vã…
thư kí: giám đốc bên tài trợ báo k thể đến nhưng…
-biết rồi hôm qua bảo hắn ở Việt Nam rồi
-nhưng đích thân chủ tịch sẽ đến ạ
-cái gì
giám đốc triển lãm toát mồ hôi …
-chủ…chủ tịch Phạm Ngọc Khánh sao?
-dạ đang bên ngoài cửa rồi ạ…
vị giám đốc cùng nhân viên đon đả ra bên ngoài tiếp đón,chủ tịch tập đoàn Masan …
Đôi giầy bóng loáng bước xuống xe,chiếc áo choàng dài bên trong mặc vest đen ,mái tóc bóng mượt gọn gàng và đặc biệt vị chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai với gương mặt lạnh tanh khiến ai nấy đều không thoải mái…
giám đốc : thật vinh dự khi chủ tịch trực tiếp xuống thăm phòng tranh ạ,hy vọng là chủ tịch sẽ được thoải mái đắm chìm vào …
-tranh từ Việt Nam cuộc thi vẽ tự do gần đây nhất những tác phẩm còn lại ở đâu (Khánh ngắt lời vị giám đốc)
-à dạ những bức đẹp nhất đã dc nộp lên sếp tổng rồi ạ
Khánh nhắm mắt vì bực mình trc câu trả lời ngu dốt của vị giám đốc
thư kí: ý chủ tịch hỏi những bức còn lại cơ mà
-à dạ ở trong này ạ
Khánh đi vội vã vào bên trong và nhớ lại nhận email của Vân ” anh Khánh ơi cái cuộc thi mà bên anh tài trợ ý ạ em đã đăng kí cho Hương đi thi nhưng em có tra thì Hương k nhận được giải và theo tìm hiểu thì được đánh giá cao nhưng k hiểu sao k dc giải,anh rảnh có thể xem hộ em bức tranh Hương vẽ ở đâu không ạ,em muốn mua lại…em biết là nhắc lại Hương có thể anh không vui nhưng đó là ước mơ cả đời của cô ấy,làm ơn nếu anh đọc được,em cám ơn”
Khánh nhìn xung quanh rất nhiều tranh…anh ta chợt dừng lại trước bức tranh một ngôi mộ và một người mẹ đang ngồi khóc trước mộ con và phía sau ngôi mộ là một người đàn ông đang đứng …Khánh đỏ đôi mắt rồi lặng lẽ sờ tay lên nét mặt của người phụ nữ trong bức tranh…
“Đừng hỏi anh vì sao,hãy hỏi em làm sao,nếu có quay về ,đến lúc nào em lại xa”
Thư kí và vị giám đốc đứng lặng người khi Khánh tựa đầu vào bức tranh …một vị chủ tịch trẻ tuổi cảm xúc như một gã thất tình…
---------