Thở Nhẹ

Chương 2

Chương 2
Ngay từ đầu mày lấy con nhà tao là tao đã không đồng ý rồi,chẳng qua vì chửa rồi tao mới chấp nhận và thằng con tao nó ngu nên nó mới chấp nhận chứ gặp tao là tao biết cái chất nhà quê của chúng mày thấy nhà tao điều kiện con tao việc làm đàng hoàng là bắt đầu ham hố…đến bây giờ có ly hôn cũng là do ngay từ đầu chẳng tìm hiểu gì nhau mà cứ ngửa ra là phải cưới…

Tôi nhớ lại lời mẹ Văn nói tôi trong ngày chúng tôi ra tòa ly hôn,kể từ khi tôi sinh con tôi vẫn chấp nhận bất kể lời của mẹ chồng và gia đình chồng với ý nghĩ gái quê lấy trai thành phố là ăn bám,là bọn vớ vẩn chuộc lợi…chồng đi triền miên anh ta còn chưa từng bế con quá 1 phút…về tới nhà anh ta lại lao đầu vào máy tính và sáng lại đi sớm…mọi thứ tôi đều chịu đựng được cho đến cái ngày anh ta gọi cho tôi và nói muốn ly hôn…tôi từng đặt dấu hỏi và có hỏi đi hỏi lại anh ta rằng tại sao lại muốn ly hôn với tôi nhưng đều không có câu trả lời và gần đây anh ta mới lấy vợ…

Tôi từng muốn được nuôi con nhưng còn trẻ nghề nghiệp không có và cái quan trọng là mẹ đẻ tôi đã nhẩy xuống ao tự vẫn nếu tôi muốn nuôi con

Mẹ” Mày muốn nuôi con mày thì tao chết cho mày xem,con cái ngu không chịu được,bố mẹ mày chẻ từng cái chổi kiếm tiền rách tay giờ nuôi mày đã cực mày còn báo đáp bme bằng cách mang thêm đứa trẻ về đây à,nhà nó giàu có điều kiện để nhà nó nuôi,con theo cha còn có gốc con theo mẹ rồi mất gốc”

‘mẹ cho con nuôi con đi mẹ con chỉ cần nuôi con thôi con bé còn nhỏ làm sao xa mẹ được”

‘thế mày muốn mang con mày về để tao chết hay thế nào”

“con sẽ đi làm sẽ nuôi con được”

“tức là mày ra ngoài sướиɠ thân mày còn bố mẹ già nuôi mày lớn mày mặc kệ à,để nó về vs bố nó tao k muốn mày nói nữa’…

Và kể từ sau ngày ly hôn đó đã 6 năm tôi chưa từng gặp mặt Văn trực tiếp lần nào,cuộc nói chuyện giữa chúng tôi chỉ qua điện thoại…

Văn: cô nghĩ sao về lời đề nghị của tôi…

-anh là thằng khốn nạn bẩn thỉu

-tôi tự hỏi tôi khốn nạn bẩn thỉu ở chỗ nào?

-đã chia tay rồi còn dùng kế bẩn ngủ với anh để dc đưa con về chơi hè

-trông quê mà thông minh ra phết,mất gì đâu phải không?

-không mất gì tôi cũng không bao giờ dính dáng với người có tên ” chồng cũ”

-Cứng đấy,tùy hè này tôi cho con đi học thêm chắc k về vs cô được

-tôi cũng là mẹ nó và tôi có quyền

-vậy đi kiện đi

-tôi có người yêu rồi nên không thể mong anh thông cảm

-phét,tôi biết tính cô cả ngày ở cái góc nhà ngồi chẻ vài cái chổi quét sân thì quen được ai…

-tôi không nói chuyện với anh nữa ,mong anh hợp tác cho tôi đón con về chơi hè…

Tôi đứng dậy Văn nắm lấy tay rồi giữ chặt…

-đừng hối hận

-tôi thấy anh bị mắc bệnh vô duyên rồi,với đứa con gái nhà quê như tôi thì chắc k xứng đáng với người quyền cao bóng sáng như anh

xuân gạt tay rồi đi thẳng ,Văn ngồi cười khẩy như mỉa mai…

Tại nhà Văn…cô con gái Tú Linh đang ngồi học bài thì vợ mới của Văn ném bộ quần áo của Linh vào mặt đứa trẻ…

dì: mày thay ra tự giặt là ý thế nào để bố mày về bảo là tao không giặt cho mày à…

-tại dì nói con thay xong thì tự giặt nên con giặt luôn ạ

-mẹ nhà mày hôm nay mẹ con mày gặp nhau nên con mẹ mày bảo mày làm thế này để bố mày chửi tao đúng không

-không có đâu dì ơi mẹ con không nói gì cả

-con mẹ mày là con nhà quê,nó mà đi lấy chồng thì còn lâu nó mới thèm gặp cái mặt mày…còn tao còn mày rồi mày sống mà làm gì chẳng ai cần…

-mẹ con sẽ không như vậy đâu…mẹ nói sẽ đón con

-cứ ngồi đấy mà mơ…

Tôi ngồi ở bến xe buýt thì con gái gọi điện…

Linh: mẹ ơi mẹ đón con sớm nhé

-sao khóc thế con (thấy con khóc)

-mẹ kiếm tiền rồi mua nhà chỉ hai mẹ con mình sống thôi nhé…con nhớ mẹ

-mẹ nhất định sẽ kiếm tiền rồi mẹ sẽ đón con ,con chờ mẹ thêm chút thời gian nữa nhé

-vâng mẹ nhanh nhé…

Tắt máy tôi bắt xe về nhà thấy mẹ đang ngồi chẻ chổi ở góc sân,nhìn bố mẹ lam lũ tôi định lựa nói việc muốn đón con…

Mẹ: nay lên đó thế nào con bé lớn lắm rồi nhỉ

-vâng 8 tuổi rồi mà mẹ,hè này con định đưa con bé về chơi

-tùy chị,chị muốn làm gì thì làm rồi cũng tính toán mà lấy chồng đi

-con không lấy ck nữa..con chỉ muốn sống vs con của mình

-thế rồi sau nó đi lấy ck bố mẹ mày già chết hết thì mày nương tựa vào ai..nhìn con Thủy nhà bên kia kìa mày chơi vs nó mà chẳng học nó,nó về xây cho bố mẹ cái nhà to vật vã,bố mẹ nó đèo nhau đi xe máy mới…có bh như bme mày ngồi cả ngày ở góc sân chẻ cái chổi mấy nghìn không…

-là cái Thủy xây hả mẹ

-chứ ai nữa bố mẹ nó lười chẩy thây ăn còn chả đủ thì tiền đâu mà xây nhà…

-nó làm gì thế mẹ

-thấy bảo bán quần áo hãy mỹ phẩm ol ý giờ thẩm mỹ hết rồi xinh lắm ,tao mới thấy ở chợ sáng nay…thôi chở đống chổi này sang bên nhà thím đi cầm 170 về cho mẹ…ui đau hết lưng…

Tôi đèo xe đạp chở chổi sang nhà thím cầm 170 về

Thím: này cái thằng bờm nhà bà mậu ý nó hỏi thím số cháu đấy

-làm gì vậy thím

-chắc nó tán mày chứ còn làm gì,26 rồi chứ ít gì đừng có kén chọn con ạ

-à ,thím bảo hộ là cháu có người yêu rồi

-thật à

Tôi cười rồi lên xe đạp đi,cứ nói vậy cho qua ngày…đang đi thì tiếng xe bíp bíp phía sau…tôi ngoái lại thấy Thủy ngồi trong con xe ô tô đang lái vẻ sành điệu

Thủy: ê Hương…ôi lâu lắm không gặp mày dạo này thế nào

-tao á,vẫn thế

-vào kia uống nước

-uk

rẽ vào quán nước mía đầu làng ngồi nói chuyện…tôi thấy Thủy thay đổi hẳn không còn là cô gái quê như xưa mà bh rất xinh đẹp và ăn chơi

Thủy: sao nhìn kĩ thế

-mày làm gì cho tao làm với

-sao thế chán chẻ chổi rồi à

-tao định đứa con bé Tú Linh về sống cùng nhưng chắc sẽ ra trọ riêng ,cũng cần việc làm để gửi cho bố mẹ tao nữa

-chứ còn gì nữa chẻ chổi được mấy đồng…nghe tao thoát mẹ cái làng này đi mình còn trẻ mình phải phấn đấu

-thế làm gì chỉ cho tao với tao cần tiền lắm đấy

-hôm nào cần thì gọi cho tao ,tao khắc chỉ còn nói chuyện ở đây không tiện…số tao đây giờ tao sống trên hà nội luôn mua nhà trên ý rồi

-mày giỏi thật

-mày cũng sẽ dc nthe nếu khéo

-uk …sau này có gì bảo nhé…gì tao cũng làm miễn là có thể nuôi con…

Tôi từng nhớ Văn nói chỉ cần tôi có 100 triệu là anh ta cho tôi nuôi con nhưng anh ta biết nhà nghèo như mình lấy đâu ra số tiền đó…Tôi quyết định lên ở nhờ nhà bà chị họ chồng chị ấy mất sớm lại chưa có con cái …chị xin cho tôi vào cái chân dọn dẹp tại khách sạn 5 sao trong thành phố…

chị: cố mà làm em ạ còn hơn ở nhà chẻ chổi

-vâng em cố tích cóp chị ạ vài tháng nữa em đủ thuê nhà em sẽ k phiền chị đâu

-mày nói dở hơi,chị ở một mình cũng buồn có gì đâu giờ mày còn có mục tiêu là đón con còn chị đây chẳng có gì…

-cố gắng chị ạ,chị em mình cùng cố gắng…

Tôi thấy mọi người chia nhau đi dọn dẹp,tôi nhìn mẫu rồi làm theo học cũng khá nhanh….ngày đầu tiên làm việc dù mệt mỏi nhưng nhìn ảnh con gái tôi lại có động lực chiến đấu trong công cuộc kiếm tiền….buổi sáng đang ăn dở chiếc bánh mỳ sếp gọi đi dọn phòng là lại bỏ dở chạy vội đi…

Tại nhà Văn…

Văn: con đau bụng bảo cô mà sao cô k nói cho tôi

-nó có bảo em đâu mà

Linh: con có bảo cô ấy mà bố

văn: lần sau con nó nói mày phải nói lại cho tao nghe hiểu chưa?

Văn tóm tóc cô vợ mới đập hai cái xuống mặt bàn,cô vợ choáng ngồi lặng im…đứa trẻ tên Tú Linh chợt suy nghĩ mẹ của nó khi xưa phải chăng liệu cũng bị đánh thế này….con bé rơi nước mắt khi nghĩ đến mẹ mình,mẹ luôn cười và như không có gì xảy ra…khi xưa mẹ ở với bố có khi mẹ bị thế này phải không mẹ?…

Hình ảnh của Hương đang đổ mồ hôi kì cọ tolet..ước mơ của cô gái trẻ được sống với con đang là động lực lớn nhất để vượt qua tất cả….

Tại nhà hàng sang trọng trên phố nổi tiếng đắt đỏ…Thủy gọi món ngồi cùng hai cô gái nữa…một người chuyển giới (nam sang nữ) đưa cọc tiền cho Thủy…

” của em đây,lần này có tour vip chị cần hai người ”

Thủy: chị ba thiếu gì người sao lại hỏi em

-lần này căng ,bảo sếp lớn nên chắc có tí kén chọn loại gái vớ vẩn không được theo…chị đây không thiếu mà chị cần hai đứa hàng mới hiểu chưa,mày kiếm đi mỗi đứa chị cho mày 100

-ok để em nghĩ có em sẽ báo chị à mà một thôi chứ nhỉ vì còn em mà chị ba lại nỡ…em có đi khách vớ vẩn bh đâu

-vậy kiếm đi thêm nhiều chị thưởng nhiều,yên tâm phần của em k bh chị tiếc…

Tôi mở cửa một căn phòng trong tầng 12 để dọn dẹp …bước vào phòng toàn mùi nước hoa …tôi thấy tiếng thở mạnh trong tolet…tiếng con gái ” anh ơi em sướиɠ quá mạnh nữa lên” tôi vội vã lao ra ngoài thì chị cùng tổ tôi vỗ vai

-này làm gì mà chạy ghê thế

-sao có biển đề yêu cầu dọn dẹp bên ngoài vậy chị em vào thấy vẫn có người

-ơ thế á chắc nhầm ,ui nhầm là bt mà

-lúc em ấn chuông rõ ràng k có ai trả lời em mới vào

-uk thôi không sao đâu em…ở đây toàn bọn nhà có điều kiện nên họ khó tính nhưng cũng tùy người

-vâng em rút kinh nghiệm

-ai trách gì đâu em

-ở đây một đêm bn tiền hả chị

-độ 25 triệu cho phòng vip còn thường là 10-15

-ui cao thế ạ

-đúng vậy bọn điều kiện nó xoạc cũng mất lắm tiền ngu nhỉ

Chị cùng tổ nói trêu tôi,tôi cười nhạt

-người có tiền họ không nghĩ những người lương dc 4-5 triệu như chị em mình đâu nhỉ ,1 đêm ngủ của họ bằng mấy tháng lương của mình

-chuyện,có tiền mà lại …à tối có làm thêm không

-tối có chuyện gì ạ

-tối có con nhà ai tổ chức sn trên tầng thượng ý yêu cầu thêm dọn dẹp mỗi người 5 lit đấy

-em đi em đi chị ạ,chị xin cho em đi nhé…

-thiếu người mà tối cứ đến chị chờ ở dưới…

-ok chị…

Tôi thấy Thủy gọi tôi 2 cuộc gọi nhỡ

Thủy: này cần tiền không tớ có việc này hay lắm

-tớ xin được việc rồi đang đi làm rồi đang thử việc

-thế à ,thế suy nghĩ đi nếu làm được tớ cọc cho cậu 5 chục trước

-làm gì nhiều thế,chưa đi làm đã có lương à (tôi cười)

-thật mà việc nhẹ lương cao

Đột nhiên nghe đến đây tôi nghĩ ngay đến chuyện trai gái…

-ờ thôi mình làm đây nói chuyện sau nhé

Tôi cúp máy rồi thở dài …tự dưng nhiều tiền cũng sợ…chắc hẳn không phải đơn giản…thôi cứ chậm mà chắc…

Tôi ngồi ăn bát mỳ tôm và hai quả trứng tại siêu thị bán đồ ăn nhanh ngay bên cạnh để chuẩn bị làm ca tối…nhìn bộ đồ của con gái ở cửa hàng đối diện…tháng lương đầu tiên của mẹ,mẹ sẽ mua cho con…tôi nhìn rồi cười một mình…tôi 26 tuổi nhưng ở cái làng quê ít va chạm nên tôi có tính hơi nhút nhát,mãi sau này lấy chồng sinh con xong tôi mới đỡ hơn …tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên để chống chọi vs cuộc sống…

Tối đến tôi thay đồ vuốt tóc gọn gàng búi gọn ra sau…chị cùng tổ gọi điện cho tôi

chị: trên tầng thượng nhé lên đi chị chờ….

-vâng em lên luôn đây

Tôi vừa nghe điện thoại vừa bấm thang máy,thang máy mở ra tôi thấy một người đàn ông mặc sơ mi kẻ đỏ trắng và quần jean nhưng người anh ta sặc mùi rượu…tôi ngại cũng không ngẩng lên nhìn mặt vì trong thang máy có mỗi hai người…thang mở ra không thấy anh ta ra bên ngoài…

tôi: anh lên tầng mấy ạ

-Tôi cần về phòng tầng 15 thì phải

-à vâng…

Tôi ấn số 15 thang đi lên tầng 15 anh ta đi lảo đảo rồi nôn ọe ngay trong sảnh tầng 15…tôi vội vã đưa khăn cho anh ta

-dìu tôi về phòng …phòng 1500

-anh có cần gọi người không để tôi gọi giúp

-không cần ,cô dìu tôi về phòng là được…

-à dạ vâng…

Dìu anh ta nặng trĩu cả vai tôi,tôi thì bé bằng 1 góc của người đàn ông này…mở phòng ra tôi dìu anh ta vào giường…

tóc búi của Hương chợt tụt xuống…buông xõa ra hai vai…người đàn ông trong cơn phê rượu tóm lấy tay Hương rồi xoa má “em rất đẹp”…

Anh ta với đôi môi đỏ sống mũi cao…đôi mắt đang phê pha nhìn tôi,tôi như chết lặng khi anh ta đột nhiên xoa má mình…

---------