Vị Của Gió

Chương 10

Vì ngai vị anh ta bất chấp,bất chấp tất cả tính mạng của mọi người để đạt được mục đích của mình…Tôi ghê sợ con người anh ta…

Chính điện Winham nay bừng sáng đèn từ khắp các ngách nhỏ…Vị Vua cao quý đang thoái vị sớm để nhường ngai vàng cho một trong ba người con trai của mình…3 Hoàng Tử từng người quỳ dưới sàn của chính điện …

Hầu: Điện Hạ các hoàng tử đã quỳ chờ ngài lâu lắm rồi ạ

Vua: Ta ra ngay đây,Jonathan này ngươi cũng theo ta bao năm rồi nhỉ

Hầu: Dạ hơn 40 năm rồi ạ

Vua: Ta chọn Kevin lên làm Vua ngươi thấy ta làm có đung k

Hầu quỳ xuống chân Vua

-Quyết định của người luôn là sáng suốt…

-Kevin ta tin nó sẽ k thảm sát các anh em của mình …nó sẽ là một vị vua tốt

-Thần…thần cứ nghĩ là ngài thomas cơ ạ

-Thomas nó là đứa sát khí máu lạnh…nó ngay cả con của mình nó cũng có thể vứt bỏ thì còn ai nó không dám sát hại nữa…

Tại chính điện

Jan: Anh lên làm vua sẽ cho các chú mày hưởng phúc

Kevin: Bớt nói đi…

Thomas cười nhẹ chẳng nói câu nào…

Kevin: Thomas trong ta và em nếu ta lên làm vua người đầu tiên ta muốn tống ra khỏi cung chính là em…một thằng máu lạnh như em không thể ở gần ta được

-Rất sẵn lòng nếu anh là Điện Hạ…anh có binh lực của anh cộng thêm binh lực của nhà vua thì anh làm Vua là điều dĩ nhiên

Kevin cười nhẹ ,anh ta và Thomas nhìn nhau…ánh mắt của họ nhìn thì bình thường nhưng bên trong cả hai đang sắp sẵn mưu đồ cho bản thân mình…

Đức Vua bước ra cùng phu nhân…ông ta chống cây gậy bằng ngọc khảm vàng cùng vương miện trên đầu bằng kim cương lóng lánh…

Vua: Ta thoái vị vì sức khoẻ của mình không thể trụ nổi và cai trị vì đất nước,ta sẽ nhường ngôi cho Nhị Hoàng Tử kevin lên làm đưc Vua trị vì ,chủ nhân mới của cung điện winham…

Quân lính và các quan hô “ Chúc mừng điện hạ Kevin,chúc mưng tân đức vua”

Phu nhân nhìn Thomas rồi thấy con trai mặt lạnh tanh…bà định bước xuống thì Vua giữ tay

Vua:Nó sẽ buồn,ta thương nó hơn cả em vậy nhưng nó k thể nắm ngai vàng dc

Jan: Con k cam tâm,cha sao người lại luôn bất công vs con…

Vua: Chính con tự làm bản thân không ra gì ,mau lui về kiểm điểm…sau hôm nay ta đi vắng nên tất cả chuyện to nhỏ của cung điện này ta đều sẽ không tham gia…

Jan: Con hận cha…

Hắn quay đi đầy vẻ tức giận…Thomas đứng dậy lùi xuống

Vua: Thomas có muốn hỏi ta điều gì k

Thomas: Con tin vào lựa chọn của người…

Anh ta cũng cười nhẹ nhưng quay đi mặt thay đổi sắc mặt…nắm chặt tay…

về đến Tây Cung Thomas lập tức viết thư gửi qua email cho ai đó…

K: Tình hình sao rồi ạ

Thomas: Giờ chúng ta cứ phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Kevin,k dc manh đông…nó sẽ k để ta dc yên đâu

-Thần hiểu về việc con dấu của alex

-Sao?

-Đó là con dấu giả thần vừa phát hiện vết sứt trên con dấu

-Cái gì,dấu giả

-Phải ạ,hắn đã chơi chúng ta một vố…

-Chết tiệt sai xót quá sai lầm…

Tại cung điện Vua trao ấn binh quyền cho kevin

Vua: Con k dc sát hại anh e mình chỉ cần con làm một vị vua tốt chúng sẽ nể phục…

-Con xin vâng…

Kevin cầm cây gậy chứng minh uy quyền,vương miện trên đầu lấp lánh …năm đó Nhị Hoàng Tử kevin lên làm đức vua đệ nhị…

Thomas gọi lớn giữa Tây Cung

Thomas: Đưa băng Tâm ra đây

Băng Tâm được đưa ra vẻ mặt bơ phờ

Băng Tâm: Anh còn nhớ đến tôi à…

-Cô và cha cô dám lừa ta

-Ngài nghĩ cha ta dễ dàng giao vậy sao,ông ấy có thể dành cả mạng sống của bản thân và gia đình cho đức vua vậy thì sao a nghĩ ông ấy lại đưa cho anh được

K: Ngài alex đã đến …

Alex: Tôi thật sự xin lỗi …

Thomas: K đưa kiếm đây

Alex: Ngài muốn làm gì…

Thomas tóm tóc Băng Tâm ngửa cổ ra

Thomas: Ta muốn ngươi biết cái giá của sự dối trá và phản bội

Anh ta k chút ghê tay cắt cổ Băng Tâm máu bắn lên gương mặt anh ta

Alex: K nó đang có thai mà…

K từ sau đâm liên tiếp vào lưng Alex

Băng Tâm tóm lấy áo Thomas

Băng Tâm: kẻ như anh dù hiện tại hay sau này cũng mãi mãi k có hạnh phúc…

Thomas cười rồi nhìn băng tâm

Thomas: Ta k cần hạnh phúc

Anh ta bước qua vũng máu Băng Tâm dẫy chết như một con gà bị cắt tiết…

Thomas: Bất cứ kẻ nào ngáng đường ta đều phải chết…

Tôi nghe hầu nói lại về cái chết của Băng Tâm…hai cái xác được đưa đi vội vã…đi qua tôi tôi bắt lính dừng lại

Tôi: Dừng lại

Chiếc khăn che mặt Băng Tâm bay ra tôi lấy tay vuốt mắt cho cô ấy rồi ôm miệng khóc vì sợ hãi…

Hầu: Chúng ta về thôi hoàng phi

-Ta cần gặp phu nhân mau nhắn phu nhân

Tôi lặng yên khi thấy Thomas đứng trước mặt

Thomas: Em muốn gặp bà ấy làm gì

Anh ta đến gần tôi lùi lại

-Thái độ đấy là sao

-Tôi mệt tôi chỉ muốn hỏi phu nhân vài việc về cái thai

-Chứ kp cô nhìn thấy cái chết của băng tâm à

-Tôi k thấy gì cả

-Cô ta cũng đang có thai và tôi sẵn sàng loại bỏ còn cô cũng nên biết điều vì cái thai

Thomas định sờ vào bụng,tôi gạt tay

-tôi sẽ ngoan ngoãn nên anh đừng hại con của tôi…

-Có thế chứ…chỉ cần em ngoan thì gì cũng có…bất kể thứ gì kể cả trái tim ta cũng trao cho em cơ mà

-tôi k dám nhận

-K muốn cũng phải nhận

Thomas cầm tay tôi đặt lên ngực anh ta…ánh mắt của kẻ sát nhân là thứ tôi nhớ rõ,tôi nhất định phải trốn khỏi nơi này trong đêm nay….

———