Ông nội lớn giọng vang dội từ xa đến gần đi tới, khi nhìn thấy Tô Ngọc Kiều lập tức nở nụ cười nói:
"Ai gu, ngoan xinh yêu của ông đây rồi. Vào đi con, vào đi…Sáng nay bà nội mới làm bánh bao cua, trùng hợp cháu gái của ông tới chơi.”
Hốc mắt Tô Ngọc Kiều nóng lên, cô nghiêng đầu chớp mắt hai cái rồi nhanh nhảu nói:
"Vậy con muốn ăn ba cái, ông nội không được tranh với con đâu.”
“Rồi rồi, con muốn bao nhiêu cho con tất."
Ông Tô vui vẻ nói, đẩy xe đạp đi theo cháu gái vào trong sân.
Khoảng sân nhỏ được trang trí rất đẹp. Sơn đỏ quét từ năm ngoái còn tươi sáng, dưới cửa sổ chính bày một chậu hoa lớn. Đủ loại hoa tím xanh đỏ nở rộ, đối diện bên trái có một giàn hoa tử đằng, đám hoa màu tím nhạt nở đầy giá chen chúc lần lượt không nhìn thấy lá đâu.
Mới mấy hôm trước cô đến hoa nở còn nhiều hơn, bây giờ nhìn lại cứ như đã qua mấy đời.
Tô Ngọc Kiều nhìn xung quanh một vòng, cố gắng rũ bỏ khung cảnh sân nhỏ đổ nát trong cơn ác mộng kia, cô quay đầu lại mỉm cười nói:
“Ông nội, ông có một cuộc sống nhỏ bé quá là tuyệt vời.”
“Đẹp, đẹp thật.”
Tổ tiên Tô gia cũng không phải người Bắc thành, là sau năm đó khi kháng chiến thắng lợi, ông nội bà nội Tô được giao cho một ngôi nhà ở đây để nghỉ hưu định cự lại.
Ông Tô là một người lớn tuổi giản dị và hài hước, hơn nửa sự chiều chuộng của Tô Ngọc Kiều phần lớn là từ ông, từ nhỏ được ông bà cõng lên cổ, không ai giám nạt cô một câu nào.
Ông Tô vào phòng bếp bưng ra một tô bánh bao lớn đặt trước mặt cô, vừa giục cô ăn vừa tiếc nuối nói.
“Mau nếm thử bánh bao thịt cua này, chú Chu về quê thăm người thân tiện mang cua biển về. Tiếc là mang về cua chết hết rồi, nếu không làm cua hấp Kiều Kiều nhà ta thích ăn nhất là hết xảy.”
Tô Ngọc Kiều cầm bánh bao cắn một miếng, nheo mắt giơ ngón tay cái khen tấm tắc:
"Bánh bao thịt cua cũng ngon, đúng là tay nghề của bà nội.”
“Vẫn là Kiều Kiều nhà mình biết ý từ. Nào giống lão già chết tiệt này, ăn chán cơm bà già làm, mỗi ngày cứ chọn này lấy kia.”
Bà nội Tô bưng một chén đậu hũ nóng từ bên ngoài đi vào, vừa nói tiếp vừa phàn nàn.
Ông nội Tô khoanh tay ra sau lưng trừng mắt không phục nói:
"Tôi nào có chọn này lấy kia. Bà để Kiều Kiều nói xem nhân bánh bao này có nhạt không?"
“Chỉ có ông ăn mặn thôi. Chứ tôi ăn thấy vừa."
Bà nội tô bĩu môi quay đi, ông nội Tô Tức giận cứ đi qua đi lại.
Tô Ngọc Kiều ăn bánh bao cười trộm, cũng không đáp lời
Đừng thấy giọng ông nội lớn, nhưng thật ra người quyết định mọi thứ là bà nội. Khi còn bé cô đã gây rắc rối, cô vừa làm nũng ông nội liền mềm lòng. Bà nội nhất quyết không chịu, nhất định muốn cô nhận sai mới được.
Khi còn trẻ ông nội có nhiều vết thương từ trên chiến trường, tuổi già trông bề ngoài cường tráng nhưng thực tế ông hay mắc bệnh vặt. Mấy năm trước trong nhà tìm một thầy thuốc trung y nổi tiếng đến xem nói là đừng có uống rượu, không nên ăn cay nữa mà ăn nhạt lại, ăn uống thanh đạm là chính, còn kê thêm mấyđơn thuốc bổ.
Nhưng ông nội lại thích ăn ngon, hơn nữa lại thích ăn cay, còn thích ăn tỏi sống với rượu. Mấy thứ này đặc biệt tổn thương đến dạ dày, bà nội nhất quyết bảo ông phải bỏ gấp.
Điều này làm ông đau khổ, ăn cái gì cũng vô vị, mấy tháng qua cũng sụt mất vài cân. Cũng may thầy thuốc trung y khuyên nên dành thời gian chăm sóc bản thân vằng thực phẩm bổ sung.
Sau đó quả thật sức khoẻ ông nội trở nên tốt hẳn, cả nhà cũng muốn đến thăm thầy để tặng ông chút quà, cuối cùng nhà của thầy thuốc đã bị tịch thu và dẫn đi nơi khác.
Hiện tại ông nội hay tức giận và cãi nhau ba ngày một lần với bà nội, một ngày một trận cãi nhỏ đều nhờ có phương thuốc điều dưỡng thực bổ của thầy thuốc trung y.