Tiểu Bảo ngồi chéo chân ở trên đùi mẹ, miệng đang ngậm cái bánh quy, mắt thì đang ngó phong cảnh lướt qua thật nhanh bên ô cửa xe. Thằng bé liền mở miệng hỏi mẹ:
“Mẹ, nhà ông bà nội cách nhà của chúng ta rất xa phải không?”
Trẻ em nhỏ quá thì không cần mua vé, nhưng Tô Ngọc Kiều muốn để đồ cho thoải mái cho nên đã mua 2 vé, cũng may trên xe không nhiều người, người bán vé cũng không nói gì.
Hai mẹ con ngồi cạnh cửa sổ, ở lối đi nhỏ đặt vài túi đồ đều là thức ăn quà vặt mới mua.
Tô Ngọc Kiều lấy khăn tay hứng phần vụn bánh quy rơi ở dưới miệng con trai, cô kiên nhẫn trả lời thằng bé:
“Đúng vậy, nhà ông bà nội ở nông thôn, phải đi xe thật lâu mới tới nơi được con à.”
Lần trước cô đưa Tiểu Bảo về quê tầm Trung thu năm kia, khi đó cậu còn rất nhỏ nên chưa có ký ức gì cả.
“Ông bà nội và ông bà ngoại đều yêu thương Tiểu Bảo, hơn nữa nhà của ông bà nội cũng là nhà của Tiểu Bảo.”
“Con biết rồi, nhà ông bà ngoại là nhà mẹ con, nhà ông bà nội là nhà ba con!”
Tiểu Bảo hất tay, bánh rơi lên váy của Tô Ngọc Kiều, cô cũng không khó chịu, cô nhặt lên rồi vứt đi, xong giúp con lau vết bánh dính trên miệng rồi cười nói:
“Đúng vậy, Tiểu Bảo của mẹ thông minh ghê!”
Mỗi ngày đều có vài chuyến xe từ nội thành đến huyện lỵ, nếu khi rời trạm xe có đầy khách thì xe sẽ không dừng dọc đường, nếu chưa đầy khách thì xe sẽ dừng dọc đường đón thêm nên mất rất nhiều thời gian.
Hôm nay đúng là một chuyến đi thuận lợi, cơ bản khách đã ngồi đầy xe, chỉ dừng trên đường đi đúng hai lần, hơn hai giờ đồng hồ đã đi vào bến xe huyện lỵ.
Nhà chồng ở nông thôn nhưng rất gần huyện lỵ, ra bến xe Tô Ngọc Kiều thấy bên cạnh có chiếc xe bò đang đợi người, cô liền qua đó hỏi nhờ.
Vừa vặn người này cũng tiện đường, Tô Ngọc Kiều muốn trả tiền thuê ông ấy chở hai mẹ con một đoạn.
Ông lái xe bò tới huyện lỵ để đón cháu trai cháu gái, gặp mẹ con Tô Ngọc Kiều mang theo đồ đạc, vừa gầy vừa yếu, ông ấy khua tay mà nói không cần tiền, cho mẹ con cô ngồi ké một đoạn đường.
Cháu trai cháu gái của ông ấy đều đang học cấp 2 ở huyện lỵ, tuổi tầm 15 16, cô con gái lớn tuổi lén nhìn chăm chú bộ váy xinh đẹp trên người Tô Ngọc Kiều vài lần, thấy cô muốn lên xe còn chủ động nhận thứ gì đó trong tay cô, rồi nhường chỗ trống.
“Cảm ơn em.”
Tô Ngọc Kiều sau khi ngồi xuống thì cười với cô bé, lại mở túi bánh quy mà con trai đang ăn chia cho mấy đứa trẻ cùng ăn.
Ngồi xe bò đi được chừng 20 phút, ông chú thả mẹ con Tô Ngọc Kiều trước cổng thôn Lục Gia, rồi tiếp tục đánh xe bò về nhà họ.
Tô Ngọc Kiều một tay dắt con, một tay mang theo đống hành lý, theo trí nhớ tìm đường đến cửa chính nhà họ Lục.
Cô chỉ mấy lần về nông thôn, chỉ nhớ mang máng nhà họ Lục nằm giữa thôn, cửa có ba lối, gần cổng nhà họ Lục có một cây hoa hòe vô cùng lớn.
Mặc dù nhà của họ Lục rất dễ tìm được nhưng Tô Ngọc Kiều chưa kịp đi bởi vì cô vừa mới vào thôn đã bị hàng xóm trong thôn nhận ra liền nhiệt tình dẫn cô tới cửa nhà chồng.
“Cảm ơn các thím, thật sự làm phiền các thím rồi.”
Tô Ngọc Kiều không thể từ chối sự nhiệt tình, còn ngại ngùng khi được dẫn đến nhà họ Lục.
Trên mặt các thím đều nở một nụ cười thân thiện, ước chừng chưa tới hai giờ, cả thôn Lục Gia đã lan truyền tin tức về con dâu trong thành phố của nhà họ Lục không biết nhà chồng.
Cũng vì cô hơi ngốc nghếch, thấy người lạ vẫn tự xưng tên, kết quả bị các thím dẫn đi mỗi người hỏi một câu, còn Tiểu Bảo bé bỏng của cô bị người ta véo đến đỏ má.