----
Ngón tay trắng nõn cầm thìa quấy cháo, Tô Ngọc Kiều không yên lòng suy nghĩ, hình như tính tình của hơi hỏng, cũng may người bên cạnh đều rất bao dung.
Tô Ngọc Kiều ăn một ngụm cháo táo đỏ ấp áp, mỉm cười mở miệng nói:
"Chị dâu, hôm nay chị muốn đưa Vi Vi về nhà mẹ đẻ sao?"
Chu Đan Đan có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn cô, tò mò sao hôm nay em chồng lại bắt đầu quan tâm mình, nhưng ngoài miệng cô ấy vẫn cười đáp một tiếng:
"Đúng vậy, ngày mai em gái chị xuất giá, hôm nay trở về trang điểm cho nó, tối hôm qua đã nói với mẹ rồi."
Không biết trong hồ lô em chồng bán thuốc gì nên Chu Đan Đan mới nhắc tới mẹ chồng, hôm nay tâm tình bà tốt nên cũng không muốn thấy em chồng gây sự.
Dương Mẫn phụ họa gật gật đầu, bất quá bà không nghĩ con gái muốn gây sự, chỉ nghĩ rằng Tô Ngọc Kiều tò mò nên hỏi một chút.
Tô Ngọc Kiều lại không ngốc, đương nhiên hiểu ý của chị dâu, cô làm bộ không hiểu tiếp tục cười nói:
"Chu Vân Vân xem như à bạn học của em, lại là em gái ruột của chị dâu, cô ấy kết hôn em cũng cầ tặng lễ vật, trùng hợp hai ngày trước em đi dạo phố mua được một cái khăn lụa đỏ, phiền chị dâu mang qua sửa soạn cho cô ấy."
Chu Đan Đan kinh ngạc hơn, cô nhìn ra Tô Ngọc Kiều nghiêm túc, nhưng sao em chồng lại vô duyên vô đổi tính thế này.
Tô Ngọc Kiều cúi đầu ăn cháo, mặc cho chị dâu quan sát mình, ngay cả mẹ ruột Dương Mẫn ngồi bên cạnh cũng nhìn cô nhiều hơn, sau đó mỉm cười nói:
"Ngọc Kiều cho thì Đan Đan cũng đừng khách khí, ánh mắt của em con tốt, chắc chắn Vân Vân sẽ thích khăn lụa."
"Được, vậy ta chị thay Vân Vân cám ơn Ngọc Kiều trước."
Chu Đan Đan cũng không suy nghĩ kỹ, cho dù mẹ chồng không mở miệng cô cũng không có ý định từ chối.
Cô không thích tính em chồng nhưng cũng không chán ghét, chỉ là một cô gái được người trong nhà nuông chiều đến hư hỏng mà thôi, bình thường không đau không ngứa đâm cô hai câu cô đều nể tình người một nhà không để trong lòng, nếu thật sự đổi tính thì cũng tốt.
Đợi đến khi Chu Đan Đan thu dọn xong và cháu gái ra cửa, Tô Ngọc Kiều mới chậm rãi uống hết chén cháo cộng thêm một quả trứng gà trắng.
Cô vốn ăn ít, mới gặp ác mộng, tâm trạng không tốt nên càng ăn ít hơn.
Ăn điểm tâm xong, thím Lưu bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, Tô Ngọc Kiều và Dương Mẫn ngồi xuống sô pha nói chuyện, Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi ở giữa bà ngoại và mẹ lật tranh vẽ xem.
Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc lâu sau khi tỉnh giấc, cuối cùng quyết định tạm thời không nói chuyện trong mộng cho người nhà.