Triển Lăng Duật nhíu mày không gật đầu đồng ý, mà hỏi: "Đêm qua cậu tăng ca đến mấy giờ?"
Cố Dật Văn trả lời thật thà: "Một giờ."
Triển Lăng Duật nhìn về phía Hà Lực: "Cậu lái."
Hà Lực lúng túng há miệng, giọng nói ngày càng nhỏ dần: "Tôi...tôi không biết lái xe..."
Lông mày Triển Lăng Duật dường như nhíu chặt hơn, mặc dù anh không nói gì nhưng Hà Lực rõ ràng cảm nhận được sự không hài lòng của sếp, rụt cổ lại: "Tôi...tôi sẽ đi học lái xe ngay."
Cố Dật Văn giải vây: "Triển tổng, để tôi lái đi. Anh cứ yên tâm, mặc dù đêm qua tăng ca nhưng tôi đã ngủ đủ tám tiếng, tuyệt đối không có nguy cơ lái xe trong tình trạng mệt mỏi."
"Hơn nữa, Hà Lực cũng đã bay hơn mười tiếng đồng hồ, để cậu ta nghỉ ngơi tốt một chút đi."
Triển Lăng Duật: "Cậu ta đã ngủ trên máy bay."
Hà Lực xấu hổ sờ mũi.
Cố Dật Văn mở cửa xe cho Triển Lăng Duật, giọng điệu bình thản, mỉm cười nói: "Không sao, đã lâu rồi tôi chưa lái xe cho anh, nhớ lắm."
Triển Lăng Duật nhìn khuôn mặt ôn hòa của Cố Dật Văn, rồi liếc nhìn thư ký Hà đang co ro như con chim cút, cuối cùng gật đầu.
Lên đường suôn sẻ, kỹ năng lái xe của Cố Dật Văn ổn định và thoải mái, giống như tính cách mà cậu thể hiện.
Cố Dật Văn: "Triển tổng, về biệt thự hay vườn Hải Các?"
Triển Lăng Duật chưa chuyển ra khỏi biệt thự, vẫn đang sống cùng với lão chủ tịch và những người khác, nhưng để công việc thuận tiện hơn, anh cũng có một nơi ở thường xuyên gần công ty.
Vườn Hải Các là khu nhà riêng của Triển Lăng Duật, một khu nhà cao cấp do Triển thị phát triển và xây dựng, cách trụ sở chính chưa đến hai mươi phút lái xe, rất thuận tiện cho một người cuồng công việc như Triển Lăng Duật.
Triển Lăng Duật mệt mỏi sau một tháng làm việc, sau khi lên xe liền ngả người tựa vào ghế sau, nếp nhăn giữa cặp lông mày tràn đầy vẻ mệt mỏi, anh đưa tay ấn ấn huyệt thái dương: "Hải Các."
Cố Dật Văn không bất ngờ, gật đầu, quay đầu xe đi về hướng vườn Hải Các.
Nơi ở của Triển Lăng Duật tại vườn Hải Các nối liền hai tầng trên cùng, diện tích rộng rãi, ngay từ cửa ra vào là toàn bộ nội thất và đồ đạc trang trí theo tông màu đen, trắng và xám, khiến người nhìn vào thấy lạnh buốt xương sống.
Dù đã tới đây nhiều lần, Cố Dật Văn vẫn không khỏi bình phẩm về phong cách trang trí nội thất ở đây, nhưng cậu rất hiểu kiểu trang trí theo phong cách lạnh lùng của tổng tài bá đạo này, cậu nhìn mọi thứ trong nhà bằng ánh mắt bao dung, giữ nụ cười hoàn hảo trên môi, đổi dép ở cửa và nhắc Hà Lực mang bọc giày.
Đúng vậy, đây là một đặc điểm khác của các tổng tài bá đạo mà ai cũng biết – mắc bệnh sạch sẽ.
Mức độ chứng sạch sẽ của Triển Lăng Duật không đạt đến mức bệnh hoạn, nhưng vẫn không thể dung túng cho bụi bẩn bên ngoài lọt vào nhà.
Với tư cách là trợ lý của Triển Lăng Duật, Cố Dật Văn thường xuyên ra vào nhà anh, may mắn chiếm được một vị trí trong tủ giày ở đây, không cần phải đi bọc giày xấu xí như Hà Lực.
Cố Dật Văn bảo Hà Lực lau sạch bụi bẩn trên bánh xe của vali, rồi kéo vali vào phòng thay đồ, còn cậu thì đi vào bếp.
Nhà có nhân viên đến dọn dẹp định kỳ, cho dù Triển Lăng Duật vắng nhà một tháng, cũng không có bụi bẩn hay thực phẩm bị hư thối, mọi thứ giống hệt lúc anh rời đi.
Ngay cả trên bàn trà trong phòng khách vẫn còn những bản thảo mà Triển Lăng Duật và Cố Dật Văn đã thức trắng đêm chỉnh sửa trước khi anh rời đi.
Hôm đó họ vội vàng quá, Triển Lăng Duật chỉ xếp lại bản thảo đặt lên bàn trà rồi đi luôn, dì dọn dẹp cũng không dám động vào tài liệu của ông chủ, nên suốt một tháng qua nó vẫn được để nguyên trên bàn.
Triển Lăng Duật nhìn những chồng bản thảo, nhớ lại Cố Dật Văn của đêm hôm đó, đó là ngày cuối cùng Cố Dật Văn làm trợ lý cho anh và cùng anh làm việc. Có lẽ vì được thăng chức nên tâm trạng của Cố Dật Văn cả đêm đó đều rất phấn khởi, nét cười trong ánh mắt tươi sáng hơn mọi khi.
Rất rạng rỡ.
Triển Lăng Duật nhìn về phía Cố Dật Văn đang đứng trong bếp, thân hình cao ráo của cậu thoăn thoắt trước tủ bếp, khéo léo mở tủ lấy cốc ra, tráng qua bằng nước máy rồi lau khô, rót nước nóng vào.
Cố Dật Văn mang ly nước đến trước mặt Triển Lăng Duật: "Triển tổng."
"Cảm ơn." Triển Lăng Duật nhận lấy cốc nước, cốc nước ấm áp cầm trên tay không quá nóng.
Trợ lý Cố luôn chu đáo như vậy.
Triển Lăng Duật cụp mắt nhìn nước trong veo ấm áp, uống một ngụm, dòng nước ấm áp di chuyển qua yết hầu, dường như mang đi phần nào mệt mỏi của anh.
Cố Dật Văn thấy anh uống xong, đưa tay đón lấy cốc nước trống, nói: "Triển tổng, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi xin phép được về trước."
"Ừ." Triển Lăng Duật nhìn đôi mắt dịu dàng quen thuộc của cậu, nhớ đến đồ đạc trong vali, mở miệng: "Trong vali có…"
"Triển tổng, anh cần phải nghỉ ngơi." Cố Dật Văn không nặng không nhẹ ngắt lời anh, "Vừa rồi phu nhân đã nhắn tin cho tôi, ngày mai anh cần phải ghé qua biệt thự một chuyến."
Triển Lăng Duật im lặng một lúc, không nói gì thêm.
Cố Dật Văn mỉm cười, trong lòng thầm vui mừng.
Tuy cậu muốn nhân vật công thụ chính gặp gỡ càng sớm càng tốt, nhưng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp.
Triển Lăng Duật đã trải qua một tháng không mấy dễ dàng, bên công ty đối tác liên tục gây khó dễ, việc anh ấy có thể đạt được hợp tác sớm hơn dự kiến đã đủ thấy những khó khăn phải vượt qua không hề nhỏ. Cộng thêm sự tác động của múi giờ, nét mệt mỏi trong ánh mắt rõ ràng không thể bỏ qua.
Cố Dật Văn cần thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, nhưng cậu còn là trợ lý của Triển tổng, lúc này cậu cho rằng, việc quan trọng nhất là để Triển Lăng Duật được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Triển tổng, anh nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi đây." Cố Dật Văn dẫn theo Hà Lực ra về, cậu không quên mang theo cốc cà phê đặt trên bàn.
Triển Lăng Duật: "Ừ, đi đường cẩn thận."
Hai người rời đi, căn nhà xa hoa lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Triển Lăng Duật.
Triển Lăng Duật nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng chặt trong giây lát, cởi chiếc áo khoác trên người ném lên ghế sofa, rồi cả người ngã xuống đó.
Thân thể và tinh thần của anh đã kiệt sức vì di chuyển liên tục, nhưng não vẫn đang hoạt động hết công suất.
Trong không khí dường như vẫn thoang thoảng mùi hương cà phê, Triển Lăng Duật có thể phân biệt được đây là mùi của một ly cà phê Americano đắng ngắt, loại mà trợ lý Cố chưa bao giờ tự nguyện uống.
Anh và thư ký Hà cần điều chỉnh lại múi giờ, cho nên ly cà phê này chắc chắn không phải để dành cho họ.
Vậy thì Americano này có khả năng cao là do ai đó đến trước họ và mời trợ lý Cố.
Loại người thích uống Americano…
Là cái ông tổng tài sắc sảo kia, hay là nhân viên tuyển dụng tên Quế Anh Lợi?
Triển Lăng Duật nhìn chằm chằm vào bản thảo trên bàn trà, đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, một cảm giác mệt mỏi hơn nữa dâng trào.
Trợ lý Cố của anh, quả thực là rất được hoan nghênh.