Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Không Muốn Làm Cực Phẩm

Chương 35

Chỉ là có chút thất vọng, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú đó, lòng Nguyễn Điềm Điềm có chút bồi hồi, lại có chút không phục, cô tự nhận mình không kém gì Trần Tuyết, sao kiếp trước hắn ta lại cưới người phụ nữ đó mà không thèm để ý đến mình?

Cũng không phải thích người đó, chỉ là, chỉ là có một tâm trạng bồi hồi mà chính cô ta cũng không nói nên lời, kiếp trước Đường Gia Vệ không chỉ là chồng của Trần Tuyết mà còn là chú của chồng trước cô ta.

Thế giới này quả là đầy dưa, một con chồn trên cây nào đó ôm dưa thở dài thỏa mãn.

Kiếp trước Nguyễn Điềm Điềm chưa từng gặp chú của chồng cũ, không ngờ lại trẻ như vậy, quả thực ngoài dự đoán, suy nghĩ một lúc, cô ta cất giọng mềm mại: "Tú Tú, ngày mai em muốn đến bệnh viện thăm anh Đường."

"Em không sợ bà nội biết sẽ tức giận sao!"

Nguyễn Tú Tú vô tình nói to hơn một chút, Nguyễn Điềm Điềm sợ hãi bịt miệng cô ta lại giải thích: "Mẹ em nói ngày mai anh trai em về nhà, sáng mai em sẽ nói với bà nội, chúng ta cùng đi đón anh trai em."

Hai người thì thầm bàn bạc kế hoạch đi chơi của mình, Nguyễn Thanh Thu thoáng thấy một tia nghi hoặc, Nguyễn Điềm Điềm vẫn chưa hạ gục được nam chính sao? Cô nhớ trong sách có nói, Đường Gia Vệ nhất hiện chung tình với Nguyễn Điềm Điềm.

Chẳng lẽ Đường Gia Vệ vẫn chưa gặp cô ta? Điều này cũng hợp lý.

Lúc này, từ sân trước vọng lại tiếng Lý Mai Cúc gọi ăn cơm, hai chị em dừng nói chuyện, cùng nhau đi đến.

Vừa rồi bà lão lại dặn Lý Mai Cúc không được nấu cơm cho cô, giờ Nguyễn Thanh Thu có chút tiền và đồ rừng tích trữ, đương nhiên sẽ không vì một bát cơm mà đi cầu xin Nguyễn Đại Tráng.

Cô lấy trong túi ra củ khoai lang nướng từ trước, một cái đùi gà gói trong lá sen, vài quả trứng chim luộc chín, năm sáu quả dại.

Tinh bột, protein, vitamin, các yếu tố dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể gần như đầy đủ, giải quyết xong bữa tối, cô trèo tường ra ngoài, đi về phía chuồng bò.

Trời đã tối dần, khi Nguyễn Thanh Thu đến nơi, ông lão chỉ vào chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng cũ kỹ trong sân hỏi cô: "Biết đi không?"