Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Không Muốn Làm Cực Phẩm

Chương 25

Tóm lại, độc giả đọc đến mức không thể dừng lại, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Có lẽ vì tuổi trưởng thành, Nguyễn Thanh Thu thích hơn những câu chuyện từng bước đi vững chắc, gặt hái thành quả trong cuộc sống, khiến người ta đọc xong cảm thấy bản thân cố gắng cũng có thể đạt được cuộc sống tốt đẹp.

Cô cho rằng, hạnh phúc và cảm giác an toàn xuất phát từ nội tâm phong phú và nhân cách mạnh mẽ, chứ không phải từ sự sủng ái mà người khác ban tặng. Còn tình yêu thì là cùng người mình yêu nắm tay nhau vượt qua mưa gió, không phải là anh che mưa chắn gió cho em, mà là anh che mưa cho em, em chắn gió cho anh.

Nó phải giống như bài thơ "Gửi cây vông" của Thư Đình đã nói:

Em phải là một cây bông gòn gần bên anh

Đứng cùng anh như hình ảnh của một cái cây

Chúng ta cùng chia sẻ giá rét, gió bão, sấm sét

Chúng ta cùng chia sẻ sương mù, mây trôi, cầu vồng

Cô không thể làm cây kim ngân hoa bám vào cây đại thụ, đứa trẻ không có ô phải cố gắng chạy, không ai làm ô che chở cho mình thì hãy cố gắng lớn thành một cây đại thụ chọc trời .

Ánh mắt rực cháy hy vọng về tương lai tươi đẹp, Nguyễn Thanh Thu đeo gùi lên lưng, đội nắng gắt lên đường, đích đến là ngọn núi phía sau, người dân địa phương gọi là núi Lão Dương.

Cô ngẩng đầu quan sát khu rừng trước mặt, thầm nghĩ không hổ danh là núi Lão Dương, hình dáng quả thực giống như một con dê đang nằm phục.

Vào giữa mùa hè, trên núi cây cối xanh um, một màu xanh tươi, ve sầu thả sức cất tiếng kêu, những chú chim không rõ tên cũng không chịu thua kém, tiếng chim hót líu lo không dứt bên tai.

Buộc chặt ống quần, Nguyễn Thanh Thu lao vào khu rừng rậm rạp.

Vì nhà họ Nguyễn không cho ăn no, nên cô phải tự lực cánh sinh, mười bốn tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, phải bổ sung dinh dưỡng.

Cầu người không bằng cầu mình, cô không tin với sức khỏe này mà không sống tốt được!



Nguyễn Thanh Thu là người miền Nam chính gốc, trước khi học cấp hai thì sống với ông bà ở nông thôn, rừng núi đối với cô không xa lạ, dựa vào trí nhớ của cô bé, đi bộ khoảng nửa giờ, cô đến bên một cái đầm.