Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Không Muốn Làm Cực Phẩm

Chương 19

So với trên thì không bằng, so với dưới thì có thừa, nhìn anh hai của mình, ông ta cũng không có gì không thoải mái, dù sao trong phòng chỉ có bốn người ở cũng tạm ổn.

Còn tại sao không phải là năm người? Ông ta hoàn toàn quên mất đứa con gái lớn bảy tuổi đã bị vợ đuổi ra nhà kho ở.

Đợi mọi người ngủ say, Nguyễn Thanh Thu từ nhà kho đi ra, rửa mặt đơn giản rồi về phòng nằm xuống, chiếc giường gỗ sắp gãy dưới thân là do cô gái nhỏ tự làm, dùng mấy thanh gỗ ghép lại, trải lên một lớp rơm dày, rồi lót thêm một lớp chiếu cói, ngoài việc không đủ chắc chắn thì cũng khá thoải mái.

Kết thúc một ngày gà bay chó sủa, cùng với mùi chuồng lợn gia cầm thoang thoảng, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng Tây sương, Đinh Gia Trân sợ hãi quá độ nên không sao ngủ được, bà ta đẩy chồng dậy, "Mình ơi, anh có thấy hôm nay Tứ Nha hơi kỳ lạ không?"

"Kỳ lạ ở đâu?"

Nguyễn Tiểu Tráng mơ màng, ông ta ít khi hỏi han chuyện con cái, nên không nhận ra sự thay đổi của đứa con gái lớn.

"Thì là..."

Đinh Gia Trân nghĩ rất lâu mới nói, "Trước đây nó không dám phản kháng, chỉ tay về đông không dám đi về tây, sao bây giờ?"

Nguyễn Tiểu Tráng buồn ngủ không chịu nổi, hời hợt cho qua: "Chẳng phải bình thường sao? Em nghĩ xem, ai mà mười ba mười bốn tuổi lại không thích cãi lời ba mẹ, kệ nó đi, dù sao cũng chỉ một thời gian nữa là gả nó đi rồi."

….

Lần nữa tỉnh lại, Nguyễn Thanh Thu gãi những nốt mẩn đỏ ngứa ngáy trên cánh tay, bực bội lại bất lực, căn phòng chứa củi nhỏ sát bên chuồng lợn, không những hôi thối mà còn thu hút muỗi, so với cái lạnh thì có vẻ như côn trùng mùa hè đáng sợ hơn.

Dưới ánh sáng mờ mờ của buổi sớm, cô lại nhìn kỹ những chỗ bị đốt trên người, từng mảng mẩn đỏ, có vẻ như không chỉ có muỗi, còn có...

Cô đột nhiên quay lại lấy gối xem, mấy chấm đen nhỏ xíu có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang động đậy, dùng tay chạm vào còn thấy nhảy, nhảy ư?!

Còn có cả bọ chét nữa!!!

Nguyễn Thanh Thu run rẩy, cố đè tiếng hét gần như bật ra khỏi cổ họng, hoàn toàn tỉnh ngủ, đáng sợ quá, hu hu hu…